Chúng tôi ăn trưa tại một nhà hàng brunch khá nổi tiếng ở tầng 1.
Tôi rất thích trứng Benedict và pancake mâm xôi của nhà hàng, còn Lục Thành Tắc ngồi đối diện vẫn đang lật menu, thoạt nhìn hơi khó lựa chọn.
Xin thứ lỗi cho tôi đã nhìn anh chằm chằm vì ngay cả việc anh cúi đầu nom cũng đẹp mắt, mũi cao, mày rậm, ngón tay thuôn dài hằn rõ khớp xương.
Một lát, anh ngẩng đầu. Bộ dạng anh dưới ánh đèn thật dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến hai từ “tuấn kiệt”.
Anh mỉm cười nhìn tôi, tỏ ý xin giúp đỡ.
Tôi ngầm hiểu, nhấp ngụm nước chanh nhuận họng: “Chưa biết ăn gì sao?”
“Ừ.” Anh khẽ nhíu mày: “Cô đề cử gì không, tôi rất ít đến đây.”
Tôi rướn người. Phát hiện động tác của tôi, anh bèn giơ menu ra trước, đó là trang món chính.
Phải chăng nam giới đều bị ám ánh sâu sắc với món chính?
Tôi liếc nhìn: “Cơm risotto nấm Truffle này không tệ.”
Lục Thành Tắc: “Vậy thì chọn nó.”
Chúng tôi chọn một tách cà phê và một món ăn nhẹ, yên lặng chờ đợi. Tôi giữ khóe miệng cong vừa phải vì phép lịch sự, vì niềm vui phát ra từ đáy lòng, vì sự ngại ngùng màu nhiệm tôi muốn che giấu.
Lần thứ ba chúng tôi vô tình nhìn nhau rồi cùng bật cười, tôi không giấu nổi tò mò hỏi anh: “Bình thường anh không ra ngoài ăn trưa hả?”
Lục Thành Tắc: “Chủ yếu ăn ở căn tin nhân viên.”
Tôi ậm ừ: “Nghe đồn các món ở căn tin New Light ngon lắm.”
Lục Thành Tắc: “Cũng được.”
Tôi nói: “Tôi từng nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-ghep-doi-nham-bluetooth-cua-ai-do-tren-tau-dien-ngam/1112291/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.