Năm nay Cố Hướng Hỉ đã 17 tuổi, nếu cô nàng không có tiếp tục đi học, vậy thì vào cái tuổi này cô nàng thường phải tự hỏi nhân sinh đại sự ——Kết hôn.
Giống như cô em họ bên nhà chị dâu mình, năm nay cô ấy 16 tuổi, cha mẹ cô ấy đã thu xếp việc xem mắt cho cô ấy đấy, nhưng hiện tại Cố Hướng Hỉ không muốn kết hôn, lúc anh cả hỏi, cô đã nói vậy đấy.
Vì sao?
Anh cả không hỏi.
Cố Hướng Hỉ cảm thấy chắc là bởi đa phần những cuộc hôn nhân cô nhìn thấy đều không hạnh phúc đi, ví dụ như Vương Xuân Lệ, bạn học của cô.
Nhà cậu ấy ở ngay sau lưng nhà họ Trần, cũng chính là nhà anh hai cô hiện tại. Hai người bọn cô tuổi tầm tầm nhau, làm bạn học với nhau tới mấy năm ròng rồi, lại bởi vì ở gần nhau, cùng vào cùng ra, nên cảm tình rất tốt.
Chẳng qua, sau khi đối phương tốt nghiệp sơ trung rồi thì không có tiếp tục học lên nữa. Ba của cô ấy vốn là nhằm mục đích để cô ấy thi đại học rồi đậu được vào trường đại học nào đó, ăn được cơm của quốc gia, thế mới chu cấp cô ấy đi học, kết quả còn chưa có thi đâu, chuyện thi đại học đã trực tiếp bị hủy bỏ, và lúc này cũng không cần trông cậy vào.
Không bao lâu sau liền nghe được tin cô ấy phải gả chồng.
Hồi còn đi học ở trường cảm tình giữa cô và cô ấy cũng không tệ lắm, lúc Vương Xuân Lệ kết hôn còn cố ý tặng cho cô 2 viên kẹo mừng.
Lúc ấy, cô ấy mới rời khỏi vườn trường chưa đầy 2 tháng, cô ấy của khi đó vẫn còn nụ cười tươi trên mặt.
Chờ khi cô lên cao nhất, Vương Xuân Lệ đã có bầu đứa con đầu lòng, lúc ấy, cô thì 15 tuổi, còn đối phương là 16 tuổi.
Vương Xuân Lệ không có việc làm, chồng của cô ấy cũng không có việc làm nốt. Lại nói tiếp, đấy cũng không xem là một lương xứng, nhưng mà nhà trai ra lễ hỏi cao, Cố Hướng Hỉ nghe người ta nói là bởi ba mẹ cô ấy muốn thu hồi học phí đã cho cô ấy đi học.
Cuộc sống không có tiền rất là khó khăn.
Lúc Cố Hướng Hỉ được gặp lại cô bạn mình, phát hiện nét mỏi mệt trên mặt cô ấy rất nhiều, thoạt nhìn như lập tức đã già thêm mấy tuổi.
Giờ khi các cô nói chuyện, trên cơ bản cô ấy đều đang oán giận mẹ chồng cô ấy khó chơi cỡ nào, rồi cô em chồng cô ấy đáng giận bao nhiêu, còn có cả chồng cô ấy không biết cố gắng ra sao...... Cố Hướng Hỉ không biết mình nên nói cái gì, chỉ cảm thấy hít thở không thông.
Bạn của cô nàng cơ hồ như thay đổi thành một người khác.
Đó là cuộc sống sau khi kết hôn sao?
Không phải.
Cố Hướng Hỉ biết không phải.
Cô có 2 người anh trai, dù là anh nào, bọn họ đều không có để vợ mình oán trời oán đất cả ngày.
Có lẽ anh hai của cô nàng là tình huống đặc thù, không thể làm tham khảo, nhưng mà bên anh cả cô, cô là cô tận mắt nhìn thấy, cảm tình giữa vợ chồng bọn họ rất tốt, người khác không dễ chen chân vào được. Có đôi khi ba người bọn họ ở chung một phòng, rõ ràng anh cả và chị dâu của cô không có nói lời gì khác người hay những chuyện gì khác người, nhưng lại làm cô nàng cảm thấy hai người họ thân mật khăng khít, chính cô nàng lại rất dư thừa.
Nhưng đồng thời, Cố Hướng Hỉ cũng biết tình huống như thế mới là số ít.
Giống cô bạn của cô vậy đó, kết hôn rồi, cả ngày không vui vì quan hệ mẹ chồng nàng dâu này, rồi chị dâu em chồng này, rồi giữa chồng nữa. Chắp vá mà sống qua ngày mới là đại đa số.
Nếu cô ấy kết hôn, cũng có khả năng rất lớn là sẽ biến thành như thế.
Cố Hướng Hỉ cảm thấy sợ hãi.
Từ sau khi cô nàng về đây ở với nhà anh cả, cuộc sống này như rớt vào trong vại mật vậy: Ở là được một mình độc hưởng gian phòng lớn, không sợ gió táp mưa sa, mùa đông có lạnh đi nữa, ở trong phòng cũng an tâm;
Ở phương diện ăn uống, anh cả của cô nàng là kiểu người trong tay không giữ được tiền, chị dâu cũng thế, cô nàng được ăn ngon hơn lúc ăn nhờ ở nhà anh hai ở trong thành hơn rất nhiều. Không phải nói bữa bữa thịt cá nhé, nhưng mà mỗi ngày, ít nhất cũng dính chút thức ăn mặn. Hơn nữa phân lượng đồ ăn nhiều, không cần nghĩ xem được ăn no mấy phần.
Cô nàng không biết được thu nhập của chị dâu cả khi thêm tiền phí phác thảo được trả là bao nhiêu, cũng không biết được tiền tiết kiệm trong tay anh cả, chỉ là mỗi lần cô nàng vào bếp đều có thể nhìn thấy được lương thực và thịt được bổ sung không định kỳ ở trong chỗ sâu trong tủ đựng đồ.
Ở ngay chỗ cô nàng giơ tay là có thể với tới.
Đôi khi cô nàng sẽ thấy may mắn, bởi vì nhà bọn họ phụ cận có sân, có thêm đất phần trăm để ngăn cách một đoạn khoảng cách, chứ không thì đồ ăn như này của bọn họ chắc chắn sẽ dụ dỗ đám con nít nhà hàng xóm ầm ĩ một trận thật to.
Bản thân chị dâu cả của cô lại có một tay trù nghệ rất tốt, đồ ăn chị ấy nấu ra còn muốn ngon hơn cả của tiệm cơm quốc doanh!
Cuộc sống thế này, làm cô nàng hoảng hốt cảm thấy đây là cuộc sống thần tiên trong truyền thuyết, đặc biệt là khi nhớ lại lúc cô mới đi theo anh cả về đây, có rất nhiều bạn học của cô nàng tỏ vẻ lo lắng, cảm thấy sau khi trở về cô nàng sẽ chẳng còn ngày lành nữa.
Giống như Vương Xuân Lệ vậy, cô ấy chính là rất lo lắng, còn đưa đồ ăn cho cô nàng, nói là chị dâu cả của cô nàng rất có khả năng sẽ ghét bỏ cô em chồng, bởi vì đây là anh trai cả và chị dâu cả, chứ không phải là cha mẹ cô, có lẽ sẽ bất mãn trong lòng việc cô tốn tiền đi học nên không thể làm việc, rồi sau đó sẽ tùy tiện tìm một hộ chịu cho lễ hỏi cao tống cổ cô nàng ra khỏi cửa.
Trên thực tế thì cô nàng không có gặp phải mấy chuyện như thế, chị dâu của cô thật sự rất tốt, tốt đến mức cô nàng cảm thấy nếu mà mình không làm chút gì đó đều phải xấu hổ.
Có bà chị dâu nào đều sẽ đối tốt với cô em chồng như vầy đâu?
Ủng hộ cô nàng đi học, dạy bù cho cô nàng, còn mua vải, mua giày cho cô nàng. Cô gái nhỏ hoài nghi tình hình tài chính tràn ngập nguy cơ của nhà bọn họ sẽ phải hoàn toàn tuyên cáo xong đời vì mấy vụ này.
Cũng may không có.
Anh cả và chị dâu hết thảy đều như thường.
Hơn nữa cô nàng còn phát hiện một chỗ mà mình có thể ra sức: Ba của chị dâu hai cô là thợ may, cô nàng cũng học được một tay, quần áo làm ra không hề kém cạnh người khác.
Cô tự đề ra muốn tự mình làm quần áo, chị dâu không hề lo lắng liệu cô có làm hư hao vải vóc hay không, yên tâm buông tay cho cô làm.
Cố Hướng Hỉ rất vui vẻ, cô nàng cũng được đến khích lệ cùng khẳng định từ phía chị dâu cả.
Hiện tại cô nàng đã tốt nghiệp, có cháu trai cháu gái tới, vải vóc trong nhà không ít, cô nàng nghe mẹ của chị dâu nói nên xử lý như thế nào những vải vóc mới này mới mềm mại xong, ôm đồm lấy chuyện này.
Vải mới vừa mua này, người lớn không cảm thấy gì, chứ đối với em bé mà nói thì nó thô ráp lắm, nhưng mà anh cả và chị dâu cả của cô nàng đều không muốn để con mình dùng tã cũ, cảm thấy quá bẩn thỉu, cô nàng nhìn thoáng qua cũng cảm thấy bẩn – tã vốn dĩ đã bẩn, sau khi lặp lại sử dụng...... Cố Hướng Hỉ cảm thấy vẫn là xài hàng mới thì hay hơn, nếu mà thô ráp làm da khó chịu thì cô nàng xử lý chút là được rồi.
Vào hôm được nhận bằng tốt nghiệp cao trung này, Cố Hướng Hỉ vừa về nhà liền nhìn thấy một cái bánh kem rất đắt đỏ.
Đây là chị dâu làm, chị đứng ở đó cười: "Muốn ăn nhỉ, thoạt nhìn không có mịn đẹp bằng hàng bán, nhưng hương vị không tệ. Chúc mừng em tốt nghiệp."
Hơn nữa, Cố Hướng Hỉ nhìn thoáng qua bánh kem: "Em cảm thấy còn đẹp hơn mấy cái người ta bán nữa! Thơm quá!"
Triệu Kiến Quân và Triệu Kiến Đan đứng bên cạnh, vẻ mặt khát vọng.
Mùi hương của món này quá bá đạo, bị nó câu lấy là cái gì cũng không nghĩ được, chỉ nghĩ chuyện ăn.
Giang Cảnh Du cười, xem ra mọi người đều không chống cự được mị lực của bánh kem.
Giang Cảnh Du: "Lần tới để chị dạy em cách làm."
Làm trong không gian game rất thuận tiện, nhưng trong thế giới hiện thực không thể dùng mấy món đồ điện kia, làm khá là mệt.
Cố Hướng Hỉ lắc lắc đầu, từ trong làn hương này, cô nàng ngửi được hương vị của trứng gà, bột mì, đường, còn cả sữa bò nữa.
Có quá nhiều thứ tốt được cho vào, cô nàng sợ làm hư, thế thì tiếc của lắm.
Giang Cảnh Du nhìn thoáng qua, đã biết ý tưởng của cô nàng, cười cười không nói gì. Lần tới cứ dẫn theo em nó làm là được rồi.
Đây cũng có thể xem như một môn tay nghề.
Hiện tại thiệt sự không có nhiều người biết làm bánh kem lắm, bánh cũng bán rất đắt.
Chờ khi Cố Hướng Hằng trở về cũng ngửi thấy mùi hương bánh kem, đuôi mày bất giác đã nhướng lên.
Anh thích ăn ngọt.
Thích ăn bánh kem.
Nhìn thấy em gái đã về, Cố Hướng Hằng biết ngay hôm nay vì sao lại làm bánh kem: "Về rồi, về sau không cần đi học nữa."
Cố Hướng Hỉ gật gật đầu, tốt nghiệp rồi, liền về nhà làm việc: "Anh cả, em sẽ bị phân đi làm cái gì?"
Trước đó vào ngày nghỉ cô nàng cũng sẽ xuống ruộng làm việc kiếm công điểm, việc được phân phối cho khá nhiều, nhưng phần lớn không phải việc cần ra sức, vì anh cả nói tay cô còn phải cầm cán bút, không cần quá vất vả.
Làm nhiều nhất, chính là đi hạch toán và kiểm kê sổ sách.
Bởi vì cô nàng học tập khá tốt, anh cả nói không thể lãng phí công sức học tập nhiều năm như thế, phải học đến đâu dùng đến đó.
Hơn nữa thân phận của cô nàng cũng có thể gõ vang chuông cảnh báo cho mấy người phụ trách những việc này.
Nếu mà sau lưng nổi lên tâm tư ham chiếm hời của tập thể nhẹm đồ về nhà, lúc cô nàng thẩm tra đối chiếu sẽ không lưu tình.
Việc thế này đều có yêu cầu nhất định, không phải ai cũng có thể làm được, bởi đầu tiên phải nhận được số, ghi chép cho thật tốt, xác nhận không có sai lầm còn phải ký tên.
Cố Hướng Hằng: "Em muốn đi làm cái gì?"
Trước đó Cố Hướng Hằng cũng có nghĩ tới rồi, em gái là một học sinh cao trung, ở trong thôn là nằm trong nhóm đứng đầu kia, nhân tài như vầy mặc kệ có phải em gái mình không, anh đều sẽ không để người ta chỉ thuần túy cầm cuốc làm việc, bởi như thế thì lãng phí quá.
Cố Hướng Hỉ: "Em làm gì cũng được."
Cố Hướng Hằng: "Không cần nói như thế, em muốn đi làm bên chuồng gà, vịt, thỏ, heo, hay là bên chỗ phòng nấm?"
Hiện tại chỉ mấy chỗ này là thiếu nhân tài nhất.
Mấy chỗ này Cố Hướng Hỉ đều đã đi kiểm kê qua không ít lần: "...... Em đi phòng nấm đi, em đi theo chị dâu."
Cố Hướng Hằng: "Cũng tốt, vậy thì lúc chị dâu em đi, em trông chừng nhiều chút."
Cố Hướng Hỉ nghiêm túc đáp ứng rồi: "Anh cả, anh cứ yên tâm đi."
Giang Cảnh Du cười gõ gõ mặt bàn: "Rồi, thương lượng được chưa nè, chúng ta ăn bánh kem đi. Hướng Hỉ, em tới cắt bánh kem này."
Triệu Kiến Đan hoan hô: "Ăn bánh kem thôi!"
Con nít chẳng thèm để tâm cuộc nói chuyện của người lớn, chỉ chờ mấy chữ cắt bánh kem này thôi.
Cố Hướng Hằng bật cười: "Rồi, ăn bánh kem."
Sung sướng mà ăn bánh kem, chút chưng hửng vô định khi vừa mới tốt nghiệp giờ đây cũng không còn, ngủ một giấc thật ngon, Cố Hướng Hỉ đi phòng nấm.
Chị dâu còn đến trường phụ trợ việc thi cuối kỳ, cũng chỉ đi hôm đó là học kỳ này liền kết thúc.
Chờ khi lần tới lại đến trường học, chính là học kỳ mới.
Chờ khi học kỳ mới tới rồi, chị dâu...... vấn đề không lớn, vì chương trình dạy của chị dâu rất ít, chuyện này đã được biết từ sớm rồi.
1 tuần có 7 ngày, chị dâu chỉ có 2 ngày là có tiết dạy, có đi dạy cũng chỉ là đi nửa ngày, sáng sớm ra cửa, tới trưa về nhà.
Đấy là một phần công việc rất nhẹ nhàng, ai nhìn cũng rất dễ dàng sinh ra lòng hâm mộ, chẳng qua không hâm mộ nổi.
Có một câu là 'Châu ngọc ở đằng trước', chị dâu của cô nàng chính là 'châu ngọc' được nhắc đến ở đây.
Đội trưởng chi đội 3, Giang Quốc An, cũng là người quen cũ, làm việc trong phòng nấm, công việc đều là việc làm quen tay: Xem xét nhiệt độ và độ ẩm, thu hoạch nấm hương đã tới vụ, phơi nấm khô......
Công việc rất buồn tẻ, tốc độ tăng trưởng thu nhập từ nó là kém xa tít tắp những gia cầm khác, nhưng mà trong thôn cũng không có ý muốn rút bỏ nó.
Đấy là bởi vì kiếm ít chỉ là đối lập với mấy cái kia, chứ nếu chỉ nhìn đơn thuần một mảng, nấm có thể giúp thôn kiếm được không ít tiền trong 1 năm.
Ngày hôm sau, Cố Hướng Hỉ rời giường, lúc tới cửa nhổ hành thì bị bóng người ngoài cửa làm phát hoảng. Người kia là ai? Sao mới sáng sớm ngồi xổm ở cửa nhà?
Cô đi qua, trong lòng người nọ còn đang ôm một cô bé nhỏ, có chút quen mắt: "Cô tìm ai vậy?"
Nhìn mặt người kia, Cố Hướng Hỉ nhớ ra rồi, đây hình như là cô vợ của cậu em họ nhà cậu nhỏ của chị dâu.
Cô nàng hô một tiếng: "Chị dâu, có thân thích tới."
Trương Lục Hoa ôm con gái, có chút co quắp bất an cười cười.
Cố Hướng Hỉ mở cổng sân ra: "Ngại quá à, vừa nãy không có nghe thấy có người gọi, cô chờ có lâu chưa?"
Trương Lục Hoa rũ đầu đi vào theo, giọng bé như muỗi kêu: "Không, không có kêu cửa."
Cố Hướng Hỉ: "......"
Không có kêu cửa? Cứ vậy mà ngồi chờ ở cửa luôn hả! Cố Hướng Hỉ: "Cô chờ rất lâu rồi sao?"
Trương Lục Hoa không nói.
Cố Hướng Hỉ: "......"
Giang Cảnh Du đi ra khỏi nhà bếp: "Là Lục Hoa à, Nha Nha cũng tới đây nữa, ăn sáng chưa?"
Trương Lục Hoa có chút co quắp bất an, vẫn cứ rũ đầu, giọng bé hơn muỗi kêu: "Em, tới đây coi thử."
Giang Cảnh Du: "?"
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, hơn nữa, cái gì gọi là tới đây coi thử? Là tới coi thử chuyện cô có thai à? Cơ mà cũng đã qua cái lúc mới mẻ khi vừa biết chuyện, lại cái nữa là với cái bộ dáng bế con đi tay không thế này, cũng không giống như là tới thăm cô.
Giang Cảnh Du thả nhẹ giọng: "Nha Nha, đói không con? Sáng nay đã ăn gì chưa?"
Cô bé nhỏ có đôi mắt to, phối với khuôn mặt bé nhỏ lại to cực kỳ, đen nhánh, trong miệng còn không ngừng mút ngón cái tay phải.
Không có trả lời, nhưng mà cái bộ dáng kia thì chắc cũng chưa ăn.
Giang Cảnh Du: "Không cần tới sớm như vậy, để cháu nó bị đói."
Nghe thấy cô nói như vậy, Trương Lục Hoa càng rũ đầu thấp hơn, tay bế con nắm thật chặt.
"Nào trước hết vào ngồi một lát đi, bên nhà bếp này cũng sắp xong rồi."
Nhiều thêm hai người, vậy nhiều thêm một muỗng lòng đi.
Trương Lục Hoa dẫn theo con vào phòng khách ngồi trên ghế, Cố Hướng Hỉ rót cho cô ta một ly trà, nhưng mà Trương Lục Hoa cũng không uống.
Nha Nha khát muốn đi uống, cũng bị mẹ con bé ôm trong lòng, không thể động đậy.
Cố Hướng Hỉ: "Nha Nha muốn uống nước kìa."
Trương Lục Hoa bất động.
Cố Hướng Hỉ:......
Cố Hướng Hằng bưng một cái tô lớn đi ra khỏi bếp.
Nhìn thấy anh như thế, ánh mắt Trương Lục Hoa rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Anh là đàn ông, còn là nhất gia chi chủ, sao mà lại là từ trong bếp đi ra? Còn làm việc như vậy nữa!
Giang Cảnh Du cũng cầm chén đũa đi ra.
Lúc có khách tới, đồ ăn nhà bọn họ sẽ khá là khắc chế.
Ví dụ như, nếu sáng nay mà không có những người khác ở đây, món được bưng lên bàn ăn chính là trứng gà luộc, cháo ngũ cốc, mướp hương xào và dưa muối, hiện tại đã loại bỏ món trứng gà.
Cháo ngũ cốc bưng ra thoạt nhìn cũng không tệ, cháo ngũ cốc có lương thực tinh, phân lượng đủ.
Giang Cảnh Du: "Lục Hoa, ăn sáng, cùng nhau ăn đi, em dẫn Nha Nha đi rửa tay, rửa tay rồi lại ăn sáng."
Nhìn tay đứa nhỏ đen nhánh một mảnh, Giang Cảnh Du chịu không nổi.
Trương Lục Hoa bất động: "Bọn em không cần."
Nha Nha đã chảy nước miếng, Giang Cảnh Du nhăn mày lại: "Nha Nha đói bụng kìa."
Trương Lục Hoa vẫn cái kiểu rũ đầu kia: "Nha Nha không đói bụng."
Giang Cảnh Du: "......"
Cô hơi bị bực rồi đó nha, cái bộ dáng kiểu 'tui có chuyện, tui không nói' này, sau đó còn thêm vụ dẫn theo con mình cùng nhau tới ra vẻ ấm ức kia, làm cô phát bực chết.
Cố Hướng Hằng bế đứa nhỏ ra: "Nào, chúng ta đi rửa tay."
Cô bé nhỏ bị một người xa lạ bế cũng không phản kháng, vẫn cứ mút mút ngón tay mình, chờ khi rửa tay xong xuôi đi ra, được thả lên trên ghế ngồi, trước mặt nhiều thêm cái chén và muỗng nhỏ, cô bé liền lập tức cầm lấy ăn ngấu nghiến.
Cái kiểu ăn như có bữa nay không có bữa mai này làm cho Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hằng nhìn mà phải thầm nhíu mày, Triệu Kiến Quân và Triệu Kiến Đan cũng nhớ tới một chút hồi ức chả mấy tốt đẹp.
Lúc các bé mới vừa đến nhà chú, tướng ăn của các bé cũng y chang vậy.
Trương Lục Hoa thấy con gái như thế thì đứng đực ở đó luống cuống tay chân, Giang Cảnh Du: "Ngày hôm qua Nha Nha không có ăn cơm hả?"
Trương Lục Hoa: "......"
Cô ta không hé răng.
Giang Cảnh Du hít sâu.
Cố Hướng Hằng với Cố Hướng Hỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, nghĩ: Người này tới đây làm chi vậy?
Giang Cảnh Du hỏi lại lần nữa: "Em gặp phải khó khăn gì à? Trễ chút nữa nhà bọn chị phải ra ngoài, trong nhà không có ai, em cũng phải về làm việc, chúng ta có chuyện thì hãy nói chuyện đi."
Kết quả, cô ta nhìn thấy Nha Nha ăn xong chén cháo kia rồi thì ôm con chạy mất.
Giang Cảnh Du: "......"
Chính là cực kỳ tức giận, phát hỏa.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm, Cố Hướng Hỉ lại thấy cô ta bế con gái khi cô nàng đang nhổ hành.
Cố Hướng Hỉ quay đầu lại gọi với vào phòng bếp: "Chị dâu ơi......"
Lúc này bọn họ tiến vào, Trương Lục Hoa vẫn cái kiểu như bữa trước, còn Nha Nha thì không biết có phải là còn nhớ rõ hôm qua xảy ra cái gì hay không nữa, lúc cô bé nhìn thấy Giang Cảnh Du thì cười cười với cô, còn vươn bàn tay nhỏ bé đã rửa của mình ra.
Cái đầu nhỏ của Nha Nha lắc lư với biên độ rất nhỏ, tỏ vẻ là chưa.
Giang Cảnh Du nhìn quần áo trên người cô bé một chút, vẫn là cái bộ ngày hôm qua.
Hiện tại là mùa hè, quần áo cứ mặc liên tục, mùi của nó nghĩ là biết như nào rồi đó.
Giang Cảnh Du nhìn càng cẩn thận hơn, phát hiện cô bé có lẽ là không chỉ không có quần áo để thay, mà ngay cả tắm cũng không.
Có quần áo để mặc hay không là một chuyện, không yêu sạch sẽ chính là một chuyện khác, địa phương bọn họ đang sống chính là ở phương nam đó.
Giang Cảnh Du bưng một chén cháo cho Nha Nha: "Nha Nha, nhà ba con có ai biết con tới đây không?"
Nha Nha vùi đầu khổ ăn, căn bản không có nghe Giang Cảnh Du nói chuyện.
Giang Cảnh Du nhìn về phía Trương Lục Hoa: "Lục Hoa, hôm nay cô cũng là tới thăm tôi à?"
Trương Lục Hoa: "...... Ừm."
Giang Cảnh Du: "Có chuyện gì khác không?"
Trương Lục Hoa: "...... Cái đó......"
Giang Cảnh Du chờ cô ta nói chuyện, kết quả sau khi nói hai chữ "cái đó" xong, cô ta lại rũ đầu không hé răng, chỉ cho Giang Cảnh Du nhìn đỉnh đầu của cô ta."
Giang Cảnh Du: "Nếu mà cô còn không nói nữa, tôi sẽ đi hỏi cậu út của tôi. Nếu mà cô không nói, luôn có người biết chuyện rốt cuộc là ra sao."
Đối với những gì cô ta gặp phải, tâm tình Giang Cảnh Du rất phức tạp.
Cô ta là người đáng thương sao?
Phải, rất đáng thương.
Có một đôi cha mẹ trọng nam khinh nữ cầu con trai bỏ con gái, từ nhỏ đến lớn, cô ta chính là phải trưởng thành trong hoàn cảnh hết thảy đều phải vì em trai phục vụ. Chờ khi lớn lên rồi, lại bị cha mẹ bán đi với cái giá tốt, gả chồng cũng không đại biểu đời phụng hiến cho em trai của cô ta đã kết thúc, vì cô đã không ít lần nghe cậu nhỏ và mợ oán giận việc cô ta hốt đồ nhà chồng đi cho em trai cô ta.
Vì cái vụ đó, mợ nhỏ đã phải mua thêm tới mấy cái ổ khóa mới, khóa hết tất cả những chỗ có thể khóa lại, đề phòng cô ta y chang đề phòng ăn cướp ấy.
Giang Cảnh Du kiên nhẫn hỏi lại: "Cô tìm tôi có việc, vậy cứ nói, có thể giúp hay không, tôi phải nghe rồi mới có thể xác định."
Trương Lục Hoa: "......"
Giang Cảnh Du: "......"
Đây là cố ý tới làm cô ngột ngạt đúng chứ?
Được thôi, nếu đã không muốn nói, vậy cô sẽ không hỏi nữa. Làm cứ như là cô cầu cô ta làm việc ấy, phải ba giục bốn thỉnh.
Cô ta đã thích đứng, cô cũng kệ.
Cho con nít ăn một chén cháo cô không thèm để ý, nhưng mà mẹ của nó "có cốt khí" mà cứ đứng mãi như thế, vậy cô cũng mặc kệ.
Chờ khi cô ta bế Nha Nha đi rồi, Giang Cảnh Du liền về nhà họ Giang.
Diệp Hồng Tú đang muốn ra cửa, liền nhìn thấy con gái lại đây.
"Mẹ, mẹ có biết bên nhà cậu nhỏ đã xảy ra tình huống gì không?"
Diệp Hồng Tú kỳ quái: "Đang khi không sao mà con biết bên cậu nhỏ của con có tình huống?"
Giang Cảnh Du: "Lục Hoa bế Nha Nha tới ngồi xổm trước cổng nhà tụi con liên tục 2 buổi sáng rồi."
Đôi mày Diệp Hồng Tú lập tức nhăn túm lại: "Con nhỏ đó nói gì với con?"
Giang Cảnh Du: "Cái gì cũng chưa có nói hết mẹ ơi, chỉ nói tới thăm con."
Diệp Hồng Tú khịt mũi: "Nó là ngại mở mồm, xem ra vẫn là còn chút lòng thấy thẹn. Việc này con đừng có đụng tới, nó có mở miệng con cũng đừng có để ý nó là được."
Giang Cảnh Du: "Mẹ, làm sao vậy?"
Diệp Hồng Tú bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Không phải là nhà của nó sinh liên tù tì 7 đứa con gái mới sinh ra được một thằng con trai sao, 7 đóa hoa nhà Trương kia, cha mẹ có tiếng không xem con gái là người, chỉ nâng mỗi thằng con trai, giờ cái thằng kia còn chưa có lớn lắm nhé, ấy thế mà đã làm lớn bụng con gái nhà người ta rồi, lại cái nữa là bên nhà bị hại kia không phải thứ biết thương tiếc con gái, còn muốn noi theo cái lũ họ Trương kia khi trước, báo lễ hỏi treo giá trên trời kìa."
"Khi trước nhà cậu nhỏ của con cưới con nhỏ đó vào cửa phải đưa lễ hỏi 50 tệ, giờ cái nhà gái kia mở miệng đòi 80 tệ, nếu không cho 80 tệ sẽ bắt con gái phá thai gả cho ông già trong núi."
"Nhà họ Trương muốn đứa bé kia, bởi sợ là con trai, vậy nên liền ép con gái gom tiền."
"Mấy đứa con gái khác có đứa ở trong núi không liên hệ được, có đứa ở thôn khác, chỉ con em dâu của con là ở bổn thôn, cả ngày bị nhà họ Trương ép giúp đỡ."
"Cậu nhỏ nào mà chịu chớ, trên tay thằng em họ con một cắc bạc cũng không có."
"Mấy hôm trước cậu nhỏ của con còn tới đây nói với mẹ, biểu mẹ là nếu cái lũ họ Trương kia tới vay tiền, đừng có cho mượn. Con em dâu con cũng tới tìm mẹ, mẹ cự tuyệt rồi, mà không ngờ nó lại đi tìm con." Bà mới không có hào phóng đến độ cho vay tiền để thằng em trai vợ cháu trai của mình đi cưới vợ đâu à.
Nói nói, Diệp Hồng Tú bắt đầu thương xót mà nói đến cô bé có bầu: "Con gái cái nhà kia cũng là đứa đáng thương, mẹ ruột nó mất sớm rồi, giờ đang quản cái nhà kia là mẹ kế, mà có mẹ kế liền có cha dượng, nghe nói giờ đang bị nhà nó nhốt lại đó, nếu mà bên họ Trương không gom đủ tiền, nó sẽ bị đưa đi phá thai."
"Nhưng mà mẹ nói thiệt nghen, nhà họ Trương kia chính là cái hố lửa! Ai biết được trong bụng cô kia là nam hay nữ chớ? Con nhìn Nha Nha thử coi, bị mẹ nó nuôi, con coi Nha Nha đáng thương đúng chứ? Mợ nhỏ của con không có nhẫn tâm để cháu gái mình bị đói như thế con ơi, là con nhỏ Trương Lục Hoa kia tiết kiệm đồ ăn của con gái ruột mình, cầm đi cho thằng em trai của nó ăn đó!"
"Nếu cô bé kia sinh ra được đứa con gái, không biết được về sau phải sống thế nào đâu."
"Cái thằng Trương Bát Bảo kia bị chiều hư rồi, căn bản không phải đứa có đảm đương."
"Có lẽ cái tên trong núi kia còn càng tốt hơn chút."
Người đàn ông trong núi kia cỡ ba mươi mấy tuổi ấy, chứ không cũng không lấy ra nhiều tiền lễ hỏi như vậy.
Cái cậu kia là người thương vợ, ấy còn chẳng bằng gả quách vào núi đi.
Giang Cảnh Du: "......"
Tâm tình của cô rất phức tạp, cảm thấy thật đáng buồn.
Chỗ bọn họ cũng không phải khu vực ra lễ hỏi giá trên trời, nhưng vẫn là có mấy kẻ làm cha làm mẹ lại không xem con gái là người mà đối đãi, chỉ xem các cô là hàng hóa.
Đây còn không phải là "Ai ra giá cao thì được" à?
Tình huống như thế ở hiện đại cũng có, có mấy người đã bị tẩy não, cam tâm tình nguyện mà trả giá hết thảy chỉ vì anh/ em trai.
Cũng có mấy người tiếp túc được với thế giới bên ngoài, họ được biết còn có một loại cách sống khác, kết thúc quá khứ, rời xa quê nhà, những cô gái ấy có tay có chân, đi đến xứ khác có thể tự mình kiếm một phần công việc mà làm, có thể tự kinh doanh cuộc sống của mình.
Nhưng đó là hiện đại, còn ở cái thời đại này, dù có người thức tỉnh rồi, họ muốn chạy trốn, nhưng có thể bỏ chạy đi đâu đây?
Không có việc làm, không có thu nhập, ngay cả chính mình cũng không nuôi nổi, dưới cái tiền đề đó, các cô phải trốn thế nào đây?
Chạng vạng, mợ nhỏ Điền Đại Nữu tới đây.
Mợ là bởi có người mách cho, nói là thấy con dâu của bà chạy sang bên này, bèn vội vàng tới đây cản lại, vẻ mặt sốt ruột: "Mọi người không có cho con nhỏ đó vay tiền đó chứ? Ngàn vạn đừng cho nó mượn!"
"Em thiệt là xui xẻo tới tám kiếp mới cưới phải đứa con dâu như thế! Mới sinh ra cái thằng con đầu óc không thanh tỉnh như thế nữa!"
Giờ thì Điền Đại Nữu mới biết nên tự trách con trai bà ta rồi.
Nếu không phải cái thằng đó làm lớn bụng người ta trước, bọn họ nào sẽ vào thế bị động như vậy?
Bà bác kia tức đến đỏ cả mặt: "Cô cả mấy đứa nhỏ ơi, Cảnh Du ơi, hai người không có biết đâu, thằng Trương Bát Bảo kia không phải cái thứ tốt! Nó còn nhỏ tuổi đã không học cái hay, cô gái kia có bầu không phải là vì cặp với thằng đó, mà là bị cái thằng đó cưỡng hiếp lúc đi giặt quần áo đó!"
"Kiểu đó còn không bằng phá thai rồi gả vào núi cho khỏe, vì cái người trong núi kia trừ bỏ đã ba mươi mấy tuổi, không còn trẻ, chứ cũng không có tật xấu gì khác, cậu kia còn là tay thợ săn giỏi giang, cô kia gả vào, sinh được đứa con, còn có thể mượn chuyện này thoát khỏi nhà mẹ đẻ của mình nữa."
Vẻ mặt Diệp Hồng Tú phẫn nộ, Giang Cảnh Du thì bị ghê tởm tới rồi, không có ngửi được mùi cá, chỉ là bị ghê tởm tới độ ói ra: "Ụa ——"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]