Đối mặt với cái nồi đen trời giáng đến từ thôn Tế Liễu cách vách, Cố Hướng Hằng xoa xoa cái trán: "Lời này của đội trưởng Tống cũng thật là không hợp lý lẽ, trước lúc các người nuôi gà thôn bọn tôi cũng chẳng hề hay biết, sao mà giờ nghe ông nói là cứ như là tôi bắt các ông đi nuôi gà vậy?"
Tống Hữu Dư nóng nảy: "Đội trưởng Cố, cậu thật sự thấy chết không cứu sao? Mọi người có ai không biết năm ngoái đại đội các cậu dựa vào nuôi gà nuôi heo kiếm lời được không ít tiền? Năm nay mọi người đều muốn học tập theo cậu, hiện tại học cho đã học cho xảy ra chuyện nè, người phụ trách nuôi gà của đại đội tôi đều phải khóc."
Cố Hướng Hằng: "Gà bị bệnh thì ông phải đi kiếm trạm thú y đi chứ, ông đừng có nói với tôi là ông chưa có sang bên đó tìm người giúp."
Thế thì không phải, Tống Hữu Dư vẫn là bảo người đến trạm thú ý tìm nhân viên kỹ thuật tới, nhưng mà ông ta nghĩ ngợi lại thấy không đúng, chuyện này thôn bên cũng có trách nhiệm, vì nhìn đám gà thôn nhà mình một cái, rồi nhìn nhìn lại gà của bọn họ đi, bọn họ chắc chắn là lưu lại một tay, cho nên mới sẽ như vậy.
Nếu có thể đủ để nương cơ hội này biết rõ ràng bí quyết vì sao cái thôn này nuôi nhiều gà đến vậy, hơn nữa đã hơn 1 năm rồi cũng chẳng thế nào bị bệnh, cũng không có nghe nói bị tổn thất gì lớn, vậy thì càng tốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-doi-doi-tuong-dinh-hon-voi-nu-chinh/3480766/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.