Chương trước
Chương sau
Mèo rừng là một loại mèo thú cưng có lượng nhu cầu rất lớn đối với hoạt động, cứ luôn nhốt trong lồng cách ly cũng không phải là chuyện.
Thừa dịp hiện tại trong quán không có khách, Lâm Lan ôm Grey từ trong lồng ra, đưa tay xoa xoa đầu của nó.
Đối với tay của Lâm Lan, Grey bé mèo con này đã có chút quen thuộc, trừ bỏ ngày đầu tiên tắm rửa còn có cắt móng cùng sửa lông lại, về sau mỗi ngày nó đều nhận được đãi ngộ giống với mèo lông dài, tiếp nhận phục vụ chải lông mỗi ngày một lần.
Ngay từ đầu, Grey là sợ hãi cùng cứng đờ.
Chờ về sau phát hiện chải lông thật thoải mái, được gãi cằm với sờ bên tai thật sảng khoái, sau khi nguyên bộ massage cho mèo làm mèo này căn bản không ngừng được, nó bắt đầu chủ động nằm ngửa mặc bày bố.
Nhưng cho tới trước mắt vẫn chỉ giới hạn một mình Lâm Lan như cũ, hiện tại con mèo con này chỉ tin tưởng Lâm Lan sẽ không đánh nó, đối với các nhân loại khác thì vẫn ôm cảnh giác thật sâu.
Lâm Lan cũng không gấp với cái này, được thôi, mi sợ hãi đối với người khác, đối với mèo khác chắc không sợ nhỉ, chơi với đồng loại một chút, nghe đạo ở chung giữa bọn chúng với thú hai chân một chút chắc không thành vấn đề.
Cửa hàng trưởng Lâm thông qua kế hoạch rồi sớm đã nói tốt với mèo của quán trà, cũng bảo bọn chúng phụ trách tẩy não với mèo rừng một chút… Phi, thuyết phục làm việc. Bé mèo con có công thuyết phục có thể được thưởng thêm một con cá nướng khô của quán đồ nướng Lão Chu, số mèo không giới hạn, đến không giới hạn.
Bé mèo rừng chẳng biết gì cả đối với cái này bị ôm vào đại sảnh, nhìn thấy bên trong cũng không có người xa lạ đáng ghét ở, do dự một chút rồi nghe theo đề nghị của cửa hàng trưởng Lâm.
Mấy ngày nay đều không nhốt trong lồng cách ly, nó xác thực rất muốn hoạt động thân thể một chút.
Xuất phát từ tâm lý xa lạ, mèo rừng nhỏ không có thăm dò muốn tạo quan hệ với nhau cùng các đồng loại, mà là theo dõi vòng chạy lớn đặt ở góc tường. Hai cái bánh xe lớn nhỏ có một cái đang dùng, một cái khác thì trống, mèo rừng nhìn mèo Maine Coon chạy như điên trong vòng chạy lớn, sau đó có học có dạng nhảy lên vòng chạy chậm bắt đầu phát tiết tinh lực.
Mèo con với ngoại hình giống như con báo mini dần dần bắt đầu tư thái chạy trong vòng chạy, tràn đầy mỹ cảm dã tính cùng sức bộc phát.
Lâm Lan ở bên cạnh nhìn một hồi, bên cạnh liền lại đứng một người.
Vương Giai Y đang cầm di động của cô ấy hứng thú bừng bừng quay video, trong khoảng cách còn cười cười với Lâm Lan: “Em gửi nó cho Dịch Tiểu Hàng xem.”
Căn cứ theo cách nói của chính đại tiểu thư, mặc dù quan hệ của cô với Dịch Hàng tiểu chủ nhân của mèo rừng không tốt bằng Tào Vũ Trạch vậy, nhưng cũng là người quen biết, hiện tại gặp phải loại chuyện này, cô người làm chị đây đương nhiên là nghĩa bất dung từ thỉnh thoảng chú ý trạng thái của mèo rừng, đồng thời sẽ còn gửi chút ảnh chụp cùng video qua.
Lâm Lan vào ngày đầu tiên tiếp nhận mèo rừng liền có thể vào tay, Dịch Hàng đương nhiên cũng nhận được phản hồi Vương Giai Y gửi tới.
Nhưng học sinh cấp ba đáp lại không phải quá nhiệt tình, biết được mèo rừng có thể tiếp nhận đụng chạm của cửa hàng trưởng cũng chỉ là cười cười trong điện thoại.
【Như thế à, thật sự là quá tốt. Em còn thực sự sợ về sau Grey một người cũng không chịu tiếp nhận, vẫn là nhân sĩ chuyên nghiệp lợi hại.】
Trong lời nói cũng không có bất luận ý tứ bức thiết hỏi thăm khi nào thì mèo có thể trở nên tốt, lại khi nào thì mình có thể đón về.
Trừ bỏ đại tiểu thư không ý thức được lại còn đang phụ họa khích lệ thuật thuần mèo của Lâm Lan ra, những người khác lúc này đều đã hiểu, cậu bé thật sự không có quá nhiều tình cảm đối với mèo rừng đã nuôi 1 năm.
Sự yêu thích của cậu đối với nó đã biến mất gần hết dưới từng vệt lại từng vệt vết cào của nó rồi.
Có điều tuy nói như thế, học sinh cấp ba vẫn đang chú ý tình huống của mèo rừng, mỗi lần Vương Giai Y gửi hình với video cho cậu ấy cậu đều có xem, cũng sẽ đáp lại, đây đại khái xem như là sự hết lòng quan tâm giúp đỡ cuối cùng của cậu bé.
Đại tiểu thư lại không phát giác, còn đang hứng thú tăng vọt mà làm công việc nhân viên ghi ghép của mình.
“Chờ Grey có thể triệt để tiếp nhận người, Dịch Tiểu Hàng sẽ liền thật cao hứng đón nó về nhỉ?” Vương Giai Y vừa gửi video đi vừa nói chuyện với Lâm Lan, “Em nhớ được là thành tích học tập của Dịch Tiểu Hàng còn rất tốt, nếu lần này cậu ta thi đại học được điểm cao, lại đón mèo về, hoàn toàn chính là song hỷ lâm môn a.”
Đối mặt với ý nghĩ lạc quan ngây thơ của cô nàng này, trong lúc nhất thời Lâm Lan cũng không biết có nên dội nước lạnh hay không, do dự một chút vẫn quên đi.
Không chừng đại tiểu thư tích cực gửi video qua như thế này, học sinh cấp ba xem một chút rồi mềm lòng liền đổi chủ ý, lại nguyện ý tiếp tục làm quan xúc phân thì sao?
Mộng tưởng vẫn là phải có, vạn nhất liền thực hiện thì sao?
Không quản Vương Giai Y nữa, Lâm Lan lại liếc mắt nhìn mèo rừng chạy trong vòng, lúc này trước hai cái bánh xe đã có mấy con mèo đi tới, “Như hổ rình mồi” đối với mèo rừng.
Chỉ cửa hàng trưởng Lâm biết, mấy bé mèo con ấy cũng phải muốn tìm mèo rừng đánh nhau, mà là trực tiếp đánh dấu bằng giữa nó với cá khô nhỏ. Xem như chỉ là vì cá khô nhỏ, chúng mèo tham ăn kia cũng sẽ nhiệt tình hoan nghênh mèo mới tới, đồng thời chủ động dạy nó bán manh thập bát thức, giật dây nó học tiếp xúc với nhân loại.
Hình như hiệu quả có chút mãnh liệt?
Mắt thấy mèo rừng trong vòng chạy hình như càng ngày càng “Chịu mèo hoan nghênh”, cửa hàng trưởng Lâm ngẩng đầu nhìn trời, cũng quyết định tạm thời làm như không thấy trước đã.
Khoảng 4 giờ chiều, Tống Tân Dân xin phép ra ngoài sưu tầm phong tục ba ngày đã trở lại, trên mặt còn có chút hưng phấn nhỏ.
“Hôm nay trở về có hơi sớm nha, là chụp được thứ tốt?” Vương Giai sớm đã trở lại đằng sau quầy bar tò mò hỏi một câu.
Chiếm được câu trả lời khẳng định.
“Đúng, chụp được ảnh chụp rất hài lòng!” Tâm tình Tống Tân Dân tốt lắm, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lan, “Cái này còn phải cảm ơn cửa hàng trưởng, nếu không phải chị hỗ trợ, mèo đầu đàn cũng sẽ không phối hợp để cho em chụp hình như vậy.”
Có đôi khi người mẫu phối hợp hay không cũng phi thường quan trọng, nhiếp ảnh gia đi theo mèo lão đại 3 ngày vào nửa ngày cuối cùng đây rốt cuộc hưởng thụ được cảm giác không cần mệt mỏi bôn tẩu, số lần mèo đầu đàn tận lực chờ cậu rõ ràng nhiều hơn, cũng làm cho cậu có đủ dư dả để điều chỉnh tham số camera cùng góc độ để chụp được hình ảnh chính cậu cảm thấy không tồi.
“Vừa lúc, có một tạp chí nhiếp ảnh nổi tiếng cả nước đang tổ chức một cuộc thi nhiếp ảnh, em tính chọn lựa một ít ảnh chụp đưa đi dự thi.” Nhiếp ảnh gia Tiểu Tống không giấu diếm quyết định của mình chút nào, “Em có dự cảm, ảnh chụp em chụp với mèo đầu đàn kia rất có khả năng đoạt giải!”
“A–!” Vương Giai Y lập tức kéo dài giọng bừng tỉnh, cười giỡn nói với đối phương, “Tôi đã nói vì sao cậu lại cố tình xin nghỉ mấy ngày nay, thì ra là sớm có dự mưu a!”
“Không phải rất tốt sao?” Lâm Lan cũng ở một bên cười, “Có người mẫu tốt, lại vừa vặn có cuộc thi như vậy, có cơ hội liền nên bắt lấy nha. Tiểu Tống, hôm nay đóng cửa không cần cậu hỗ trợ, trở về làm chuyện cậu muốn làm đi.”
Nhìn người theo đuổi ước mơ từng chút một tiếp cận về phía mộng tưởng, kỳ thật cũng là một chuyện hân hạnh và hạnh phúc.
Tống Tân Dân nghe được ý chúc phúc trong lời nói của cô, không khỏi lại đưa nụ cười tươi cảm kích tới lần nữa: “Cảm ơn cửa hàng trưởng, em liền trở về chuyển ảnh một chút, lập tức liền quay lại hỗ trợ!”
Không đợi Lâm Lan nói chuyện, đối phương liền vội vàng rời khỏi quán trà.
Nhìn Tiểu Tống rời đi, cửa hàng trưởng Lâm cười cười, phát ra một tiếng ai thán tiếc hận.
Vương Giai Y đầy đầu dấu chấm hỏi: “Lan Lan chị sao vậy?” Đột nhiên liền thở dài.
“Tiểu Tống phải rời khỏi quán trà.” Lâm Lan có dự cảm, chờ cuộc thi nhiếp ảnh gì đó ra kết quả chính là ngày đối phương lên đường, “Nhân viên tốt như vậy, chỉ lưu lại nơi này mấy tháng, ngẫm lại thật sự là rất khổ sở.”
Nghe thấy cô nói như vậy, Vương Giai Y ngẩn người, cô ấy cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó thập phần nghĩa khí vỗ ngực với Lâm Lan: “Lan Lan chị yên tâm, em sẽ vẫn luôn lưu lại nơi này! Lúc em chuyển tới đây đã định kế hoạch là vẫn luôn lưu lại đến kết thúc mùa xuân mới có thể về nhà, hiện tại tìm việc làm khẳng định có thể lưu lại càng lâu!”
Đứa bé ngốc, xem như em chịu vẫn luôn lưu lại nơi này, ba mẹ em cũng sẽ không a.
Lâm Lan liếc nhìn cô ấy một cái, vẫn là không nói lời này ra, dù sao đây là một phen nghĩa khí tỷ muội của đại tiểu thư, không thể ngắt hảo ý của người ta.
“Cảm ơn em nha, Giai Y.”
“Đừng khách khí, chúng ta là bạn tốt mà!” Đại tiểu thư cười đến vui vẻ, “Đúng rồi Lan Lan, hôm nay em lại nghĩ ra một món trà sữa uống rất ngon a! Chị muốn học không?”
“…… Muốn.”
Đại tiểu thư chiếm ưu thế hoàn toàn sau quầy bar, chỉ cần quán trà thật nhàn thì sẽ liền dành thời gian truyền thụ tâm đắc chế biến nước trà của cô ấy cho Lâm Lan. Dựa theo cách nói của cô ấy chính là trước đó Lâm Lan vẫn luôn dạy cô ấy, hiện tại nên là cô ấy hồi báo Lâm Lan, có qua có lại mới là đạo ở chung giữa bạn bè.
…… Hình như có chút hiểu được vì sao tính cách đại tiểu thư chỉ biết mình, nhưng cố tình còn có thể tiếp tục hữu hảo lui tới với mấy người Tào Vũ Trạch kia. Lúc cô ấy xem cậu là bạn bè, cái đãi ngộ kia là thật không giống nhau.
Có cảm xúc nhất đối với điểm này, kỳ thật vẫn là Thang Hiểu Nhã.
Làm xã súc* chỉ có cuối tuần mới có thể đến làm thêm một chuyến, lúc Thang Hiểu Nhã qua 7 ngày lại tới quán trà làm công vẫn là rất giật mình đối với biến hóa của Vương Giai Y.
*: ý là súc vật cho xã hội ấy
Cái người chân tay vụng về lúc Tết Âm Lịch kia đã thoát thai hoán cốt*, mặc dù còn không thể nói là tay chân lanh lẹ mọi thứ đều được, nhưng tuyệt đối có thể nói lên một câu là làm rất khá.
*: Cởi bỏ, thoát khỏi cái cũ, trở thành cái tốt hơn.
Ngẫm lại chính mình chín ngày đầu tiên đó thiếu chút nói cho đối phương khóc, vị này lại không khúc mắc chút nào, hôm nay gặp cô còn có thể nhiệt tình tiếp đón, tâm tình Thang Hiểu Nhã phức tạp.
“Mấy ngày cô không có ở đây, tôi lại học được nướng bánh kem còn có cái khác…” Cô ấy giống như là học sinh đang khoe với giáo viên vậy, đem sự trưởng thành của mình trong khoảng thời gian này nói hết cả ra, cuối cùng còn rất đắc ý ngóc đầu lên một bộ dáng vẻ cầu khích lệ, “Thế nào Hiểu Nhã, tôi làm còn được đi?”
…… Không, thay vì nói là khoe ra, không bằng nói là tìm kiếm sự tán đồng của cô.
Thang Hiểu Nhã: “……” Cho nên nói để được sự tán đồng của cô thì làm được gì?
“Tôi đã không phải là người rời khỏi thức ăn ngoài với dì giúp việc liền không sống nổi!” Không đợi cô hỏi, đại tiểu thư đã liền thực tự hào tự mình nói đáp án ra, “Tôi biết quét dọn, biết làm trà sữa còn biết nướng bánh kem…… Về sau xem như thật sự chỉ trông vào chính mình cũng sẽ không đói chết!”
“……À.” Thang Hiểu Nhã mặt lạnh lùng, sau đó buộc tạp dề, bắt đầu làm việc.
Đại tiểu thư mới rồi còn thực kiêu ngạo sau khi nhìn thấy năng lực làm việc nhà cao hơn cô ấy không chỉ một bậc của đối phương thì dần dần héo héo, đồng thời bi phẫn mà chui đầu vào quầy bar, tiếp tục nghiên cứu sâu trà bánh của cô ấy.
Đối với sự cạnh tranh ấu trĩ giữa hai nhân viên này, cửa hàng trưởng Lâm nhìn ở trong mắt, đó là xem hết thảy như không thấy.
Tựa như Chinchilla thỉnh thoảng tìm mèo Maine Coon đánh nhau, luôn luôn là mới vừa đấu võ đã bị một móng vuốt của đối phương ấn xuống vậy, bởi vì căn bản là nháo không ra chuyện nên liền tùy tiện.
Cuối tuần này, Lâm Lan thấy được khách quý ít gặp khó được nghỉ trong quán trà.
Lập trình viên Vệ tiểu thư cùng mèo của cô ấy.
“Tôi mang Niên NIên đi phòng khám thú cưng khám thai, sau đó liền đến chỗ bên cô đây ngồi.” Gọi vài phần ăn ở quầy bar bên kia, Vệ Yến mặt mang ý cười tìm chỗ trống ngồi xuống.
Tinh thần diện mạo của Vệ tiểu thư sau khi nuôi mèo đã xảy ra biến hóa rất lớn, trước kia xem như là tan làm đi nghỉ luôn là một bộ dáng suy sút nửa chết nửa sống nay đã không nhìn thấy, cô ấy thập phần có tinh thần giống như là cuộc sống này đã có hi vọng vậy. Hiện tại vừa ngồi xuống liền lải nhải không thôi mà chia sẻ chuyện lí thú khi cô ấy nuôi mèo với Lâm Lan.
“Tôi xin mang mèo đi làm với công ty, rất nhanh liền được thông qua, mấy ngày nay trừ bỏ tan tầm thì Niên Niên vẫn luôn ở trong công ty với tôi. Tôi nói với cô nha Lan Lan, Niên Niên rất là được hoan nghênh trong công ty, ngày thứ hai tới công ty còn có mấy đồng nghiệp tự mình mua đồ hộp cao cấp cho mèo cho nó ăn. Niên Niên nó thật ngoan, gặp được người cũng không né, để cho ôm để cho sờ còn biết nũng nịu, ông chủ của bọn tôi cũng siêu thích nó, sẽ còn chủ động hỏi tôi có mang Niên Niên theo để đi làm không đấy. Sau khi nghe nói nó mang thai, các đồng nghiệp lại đổi đồ ăn cho mèo tốt hơn cho Niên Niên. Mèo con còn một tháng nữa mới có thể sinh ra, mấy người đó đều đã hỏi xin mèo con để nuôi với tôi trước rồi.”
Lâm Lan nghe cô ấy nói, không khỏi đặt ánh mắt trên người Niên Niên ngủ trong túi xách mèo, hình thể của mèo lông dài xám trắng đã có biến hóa rõ ràng so với lần đầu tiên gặp, bụng của nó căng lên rõ ràng, về sau sẽ còn càng ngày càng tròn.
“Bác sĩ Lưu nói thế nào?”
Ý thức được Lâm Lan là đang hỏi tình huống của mèo, Vệ Yến nhanh chóng trả lời: “Nói thân thể Niên Niên rất khỏe mạnh, nhưng lại nhắc nhở tôi không thể bồi bổ quá mức cho mèo mang thai, mèo con ở trong thai nuôi quá lớn, mèo cái sinh sản sẽ rất khó khăn. Ngày mai đi làm, tôi còn phải nhắc nhở mấy đồng nghiệp này một chút.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.