Edit: Mạn Già La
Phòng nghỉ, Bạch Liên rũ mắt, cẩn thận giúp Tống Diễm xử lý miệng vết thương.
“Đến tột cùng là cậu làm kiểu gì vậy, cái ly cũng có thể làm vỡ được.” Hắn thấp giọng mở miệng, trong giọng nói có một chút bất đắc dĩ.
Tống Diễm cắn cắn môi: “Tay trơn…”
Bạch Liên:……
Sau khi băng bó cho tay bị thương của Tống Diễm xong, Bạch Liên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cậu, trong mắt tất cả đều là nghiêm túc: “Cậu đừng tới chỗ này làm nữa, nơi này không thích hợp với cậu.”
Tiểu thiếu gia sang quý vẫn nên đừng đi thể nghiệm cuộc sống thì hơn.
Chỉ thêm phiền!
Cơ thể Tống Diễm cứng đờ, cụp mắt không nói chuyện.
“Bộ cuộc sống của cậu không tốt sao? Vì sao muốn đến tìm mệt.” Bạch Liên một bên thu dọn đồ vật, một bên nói.
Tống Diễm vừa nghe lời này, cơ hội tới!
Cậu gấp gáp bắt lấy tay Bạch Liên, mở to đôi mắt phượng lấp lánh nước, muốn nói lại thôi: “Đàn anh Bạch… em chính là muốn cùng anh…”
Tay thiếu niên rất nóng bỏng, gắt gao nắm lấy bàn tay lạnh băng của Bạch Liên, dưới loại tình huống này, không khí đột nhiên ám muội hẳn.
Nhưng mà…
Bạch Liên nhăn mày, không lưu luyến chút nào rút tay mình ra, khô cằn nói: “Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, ghê tởm.”
Giáo bá này thế nào lại trà xanh như thế!
Tống Diễm:……
Một chiêu mất mạng.
Người này làm sao thế chứ!
Đập bàn cái rầm, cậu hung hăng nhìn Bạch Liên phun ra hai chữ: “Đồ ngốc!” Đẩy cửa đi mất.
Bạch Liên lười biếng ôm hai tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-bi-giao-ba-theo-doi/248183/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.