Chương trước
Chương sau
19.

Do những người tham gia cuộc đấu giá từ thiện này không chỉ liên quan đến ngành giải trí mà còn có nhiều người trong giới kinh doanh, nên nhiều người coi cuộc đấu giá này như một dịp xã giao.

Kỳ Vọng không thích xuất hiện trước công chúng nên những buổi tiệc như thế này trước đây đều bị hắn từ chối hết.

Vốn dĩ hôm nay tôi định tự mình đi đấu giá để lấy lại nhẫn cưới về, nhưng tên Kỳ Vọng này nhất quyết không chịu, nói cái gì mà coi như là làm từ thiện cũng tốt mà.

Kỳ Vọng vốn dĩ không quan tâm đến việc đi thảm đỏ, cho nên định đợi đến khi buổi đấu giá chính thức bắt đầu mới xuất hiện.

Mà tôi khi chuẩn bị đi thảm đỏ lại phát hiện, thứ tự xuất hiện đã bị thay đổi, được đổi thành tôi và Cung Tri Duyệt đi cùng nhau.

Không cần hoài nghi, chắc chắn là do bên ban tổ chức đã lén lút động tay vào để tăng nhiệt độ cho sự kiện hôm nay đây mà, dù sao đi nữa thì việc tôi và Cung Tri Duyệt có bất đồng với nhau trong giới giải trí cũng không có gì là bí mật cả.

Kể từ khi tôi ra mắt, Cung Tri Duyệt đã mua bản thảo để dẫm tôi, thậm chí còn tung tin đồn rằng năm đó cô ta không thể đóng vai nữ chính trong phim của đạo diễn Đổng là vì tôi ghen tị cô ta, cho nên bảo kim chủ phá hủy tài nguyên của cô ta, những chuyện tương tự như vậy có rất nhiều.

“Vũ Ngữ, đây rõ ràng là lợi dụng cậu để ké nhiệt mà, tiệc từ thiện này làm sao có thể giở trò như vậy cơ chứ!” Từ Tử Ninh nhìn thấy danh sách sắp xếp này xong liền thay tôi bất bình.

"Không sao, cứ đi theo thứ tự như vậy đi, dù sao sớm muộn gì cũng gặp mặt. Đồng thời đi thảm đỏ, ai xấu thì người đó ngại thôi." Tôi không hề để ý, ngược lại rất mong chờ lát nữa sẽ được gặp Cung Tri Duyệt.

Ánh đèn flash liên tiếp nhất nháy trước mặt tôi, tôi và Cung Tri Duyệt cùng nhau mỉm cười nhìn ống kính.

Tình trạng của cô ta có vẻ không được tốt, dưới lớp phấn nền dày là những quầng thâm và nếp nhăn khó mà che giấu được, đôi mắt đầy những tia đỏ, dáng vẻ đầy mệt mỏi.

Sau khi ký tên xong là đến phần phỏng vấn, một loạt micro lao về phía chúng tôi, hỏi hết câu này đến câu khác.

"Tại sao Vũ Ngữ lại đem nhẫn cưới đi bán đấu giá? Là thật sự muốn ly hôn sao?"

Tôi che mặt cười, cố ý nói đùa theo lời phóng viên: "Có thể ly hôn hay không, còn phải xem biểu hiện của người nào đó tối nay rồi. "

Phía dưới cười phá lên, chủ đề lập tức chuyển sang Cung Tri Duyệt.

"Nghe nói Tri Duyệt sắp ra mắt thương hiệu trang sức cá nhân của riêng mình? Lúc riêng tư có liên lạc với bạn tốt của mình để giao lưu chứ?"

Cung Tri Duyệt trong lúc vô ý, đẩy tôi ra khỏi micrô: "Đúng vậy, tôi sẽ sớm cho ra mắt thương hiệu trang sức Veronica của mình, tôi cũng đã hỏi thêm ý kiến ​​​​của bạn tốt về một số thiết kế mẫu mã, trong đó có một số mẫu tin rằng các bạn đã xem được nó trên weibo chính thức rồi, hy vọng có thể đóng góp 1 phần cho buổi tiệc từ thiện tối nay…”

Cung Tri Duyệt nói đến thương hiệu trang sức của mình liền bắt đầu nói mãi không ngừng, từ sự khó khăn của việc thiết kế của bản thân đến khái niệm thương hiệu, một số phóng viên ở phía cuối thậm chí còn bắt đầu ngáp.

Ngay khi Cung Tri Duyệt dừng lại, một phóng viên nhanh chóng xen vào: "Vũ Ngữ luôn là người phát ngôn của thương hiệu trang sức Violet, không biết Vũ Ngữ có thể cho Tri Duyệt một lời khuyên không? Sự cố của Ô Mộc Tình trước kia có ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người không?"

Tôi lễ phép mỉm cười, ánh mắt liếc về phía Cung Tri Duyệt: "Gần đây tôi vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi và chăm sóc con cái, cũng không hiểu xu hướng thời trang gần đây lắm, không thể giúp gì chị Tri Duyệt rồi."

“Vũ Ngữ trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này chắc là hạnh phúc lắm đúng không? Bình thường giữa bạn và anh rể, ai chăm sóc ai nhiều hơn?"

“Đương nhiên là anh ấy rồi, lúc được nghỉ là tôi thật sự chỉ nghỉ ngơi mà thôi, ở nhà được nuôi mấy tháng, mặt tôi đều tròn lên rồi. Không giống như chị Tri Duyệt, hết lòng hết dạ vì sự nghiệp của chính mình mà phấn đấu. Quả nhiên, phụ nữ đi làm là đẹp nhất, bạn xem trạng thái của chị Tri Duyệt tốt như thế nào, cả người rạng rỡ, không giống như tôi, da dẻ nhăn nheo."

Cung Tri Duyệt tức giận đến sắc mặt tái xanh, nhưng trước mặt có phóng viên, cũng không dám tức giận, trên mặt vẫn duy trì nụ cười lịch sự.



Sau khi bước xuống, tôi đuổi kịp Cung Tri Duyệt, thì thầm vào tai cô ta, "Nghe nói ngày hôm qua chị gái đã chi rất nhiều tiền để mua hot search, đều là lỗi của em gái. Không cẩn thận mà chiếm mất vị trí No.1 lâu quá. Nếu chị gái cần giúp đỡ, có thể nói với tôi bất cứ lúc nào.”

“Tôi có thể cân nhắc mua lại công ty của nhà họ Cung với giá cao hơn 5% so với giá thị trường.” Tôi đem câu nói năm xưa cô ta nói với tôi, từng chữ từng chữ mà nói trả lại, giống như một con dao, chậm chạp đâm vào cô ta hết nhát này đến nhát khác.

Cung Tri Duyệt sắc mặt tái nhợt, hung hăng nhìn tôi: "Bạch Vũ Ngữ, cô!"

Tử Ninh nắm lấy cơ hội, kích động đi tới cho tôi xem ảnh chụp chung của tôi cùng Cung Tri Duyệt: "Vũ Ngữ, cậu quả thật chính là hoàn toàn áp đảo! Thật sự muốn mua vài cái hot search để trị con tiện nhân đó!"

Giọng nói không lớn, nhưng cũng đủ để Cung Tri Duyệt nghe thấy rõ ràng.

Chỉ thấy bước chân của Cung Tri Duyệt hơi đình trệ, sau đó vén váy lên bước đi nhanh hơn.

Tôi cười lạnh, nhìn bóng lưng của cô ta chậm rãi nói: “Đừng, có tiền cũng không thể tiêu tiền bừa bãi cho những người này, không đáng đâu.”

Buổi đấu giá từ thiện đúng là dẫn đầu trong lĩnh vực marketing, nhẫn cưới của tôi chính là áp trục xuất hiện.

Sau khi Kỳ Vọng lần đầu tiên giơ cao tấm biển, tôi cũng nhanh chóng giơ tấm biển trong tay lên.

“Bà Kỳ, cái nhà này không thể tan vỡ đâu nha —” Kỳ Vọng mỉm cười nghiêng người nói nhỏ với tôi.

“Muốn lấy em thì phải lấy ra chút thành ý đi chứ, cậu Kỳ. Anh cũng biết, ly hôn xong em cũng không thiếu người theo đâu.” Tôi nhẹ nhàng thêm dầu vào lửa.

"Được, thành ý của anh tràn đầy vô cùng." Kỳ Vọng cắn răng, sau đó nói ra một con số khiến cả phòng kinh hãi.

Lời nói còn chưa dứt, bầu không khí hiện tại đã hoàn toàn bị đốt cháy.

Tôi đau lòng nắm lấy tay Kỳ Vọng: "Anh điên à? Một cái nhẫn rách anh tốn nhiều tiền như vậy làm cái gì hả?"

Kỳ Vọng nhàn nhạt ngước mắt: "Đang bày tỏ thành ý của mình. Cái giá này kêu đi kêu lại quá mất thời gian, trực tiếp bỏ qua có tốt hơn không."

Người dẫn chương trình ở đầu bên kia nhanh chóng gõ búa, như thể sợ rằng Kỳ Vọng sẽ bội tín.

Sau khi hai chữ “thành giao” rơi xuống, khóe miệng Kỳ Vọng hơi nhếch lên, hơi thở ấm áp thổi qua tai: “Anh đang vội làm các thủ tục tiếp theo.”

“Thủ tục gì?”

“Vào động phòng.” Kỳ Vọng cười xấu xa.

Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt nhìn Kỳ Vọng, ra hiệu cho hắn tém tém lại.

Kỳ Vọng không thèm để ý đến lời cảnh cáo của tôi, nhàn nhã tựa lưng vào ghế, cười nhạt: “Vừa lúc, quà sinh nhật có cơ hội được thực hiện rồi.”

20.

Kể từ khi Ô Mộc Tình rời khỏi nhà họ Bạch, đây là lần đầu tiên bà ta cầu xin tôi tới gặp.

Chuyện muốn cầu xin cũng rất rõ ràng, những chuyện xấu mà Cung Văn Hải và bà ta làm trước kia đã bị vạch trần, giá cổ phiếu của nhà họ Cung bị giảm mạnh.



Mà thương hiệu cá nhân mà Cung Tri Duyệt ban đầu tạo ra để giúp công ty nhà họ Cung cũng bị vạch trần là ăn cắp ý tưởng của các thương hiệu thiết kế nhỏ tuổi ở nước ngoài, doanh số bán hàng trong ngày mở bán rất ế ẩm.

Ngay cả vào ngày Cung Tri Duyệt bị tiết lộ chuyện ly hôn, vẫn có nhiều ý kiến ​​chế giễu hơn là quan tâm, nói bóng gió cho rằng cô ta lợi dụng chuyện ly hôn để tự tạo nhiệt cho bản thân.

Đánh mất hết lòng tin của mọi người, cũng chỉ có như thế mà thôi.

“Vũ Ngữ” Ô Mộc Tình nhấc điện thoại lên, hướng về phía tôi làm khẩu hình, ra hiệu cho tôi nhấc ống nghe.

Từ ngày hôm đó nháo chuyện chỉ mới một hoặc hai tháng trôi qua, nhưng bà ta lại như già đi mười tuổi.

"Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau."

Nụ cười của Ô Mộc Tình đông cứng trong giây lát: "Vũ Ngữ, xin lỗi con..."

"Những lời này không cần phải nói nữa. Nếu không phải vì trên giấy khai sinh của tôi có tên của bà, tôi thực sự sẽ không tin, tôi là con gái của bà. Mấy người tự hỏi xem, có khi nào ba và tôi làm việc gì có lỗi với bà không, bà vậy mà lại không tiếc hy sinh nửa đời sau của mình để dồn chúng tôi vào chỗ chết?"

"Vũ Ngữ, mẹ chỉ là yêu ông ấy quá thôi. Bây giờ con đã kết hôn, chắc chắn phải hiểu cho mẹ chứ." Ô Mộc Tình nhìn tôi, trong mắt bà ta phủ một lớp sương mỏng.

“Tôi không hiểu, yêu một người là phải có giới hạn, tôi sẽ không làm ra chuyện chen chân vào gia đình người khác, khiến gia đình người ta phải tan nát.” Tôi thờ ơ đáp lại bà ta.

“Vậy nếu đó vốn dĩ là gia đình của mẹ thì sao?” Hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của Ô Mộc Tình, “Duyệt Duyệt vốn dĩ là con của mẹ, nhưng là do mẹ không thể giúp được Văn Hải, không thể giúp cho nhà họ Cung, mẹ không thể kết hôn với người mình yêu, thậm chí phải trơ mắt nhìn con ruột của mình gọi người khác là mẹ.”

"Những năm qua mẹ biết rằng mẹ có lỗi với con, xin lỗi con và Bạch Khải, nhưng con có từng nghĩ qua, mỗi lần mẹ nhìn thấy 2 người, đều rất dày vò, mọi người đều cho rằng mẹ ở nhà họ Bạch có cuộc sống vô cùng tốt đẹp, nhưng không ai biết rằng trái tim mẹ không hề ở đây."

Ô Mộc Tình đã có chút khóc không thành tiếng, "Nhưng mẹ càng có lỗi với Duyệt Duyệt hơn. Mười năm nay, mẹ đều không có ở bên con bé….”

Tôi nhìn Ô Mộc Tình, chỉ cảm thấy xót xa, càng cảm thấy tức giận.

Một người phụ nữ vẫn luôn ích kỷ như bà ta, nhưng ba tôi lại yêu bà ta nhiều năm không hối tiếc, thậm chí trước khi ra đi còn nói hộ thay bà ta.

"Mẹ không cầu xin con buông tha cho mẹ cùng Văn Hải, mẹ chỉ cầu xin con giúp đỡ Duyệt Duyệt, để con bé sau này không buồn bã như vậy nữa." Nước mắt đầy chân tình, tình mẫu tử bao la nhưng tình yêu này chưa bao giờ là của tôi.

“Tôi có thể giúp được gì đây?” Tôi hỏi ngược lại bà ta, “Bây giờ cô ta đi đến nước này là nhờ có đồng lõa như bà đấy, nếu không phải bà một mực dung túng cô ta dùng những thủ đoạn bẩn thỉu kia, cô ta làm sao mà không thể quay đầu lại được."

"Mẹ xin con... Tất cả cổ phần còn lại của Quân Hằng trong tay mẹ đều có thể hoàn toàn chuyển miễn phí hết cho con..." Thấy tôi đứng dậy, Ô Mộc Tình vội vàng đứng dậy tiến tới sát bức tường kính, như thể muốn chộp lấy tôi.

Tôi cười lạnh một tiếng: "Không cần, theo tình hình hiện tại của nhà họ Cung, tài sản đứng tên bà và Cung Văn Hải chắc chắn sẽ được xử lý bán đấu giá, đến lúc đó tôi sẽ ra tay."

“Tôi vẫn là đề cao bà quá rồi, người sắp chết, lời nói luôn xuất phát từ trái tim, nhưng lời nói của bà vẫn khiến tôi lạnh lòng.”

Liên mồm nói rằng có lỗi với con gái ruột của mình là Cung Tri Duyệt, vậy đứa con gái là tôi đây có phải nên thay bà ta trả nợ cả đời không?

"Thật ra, bà có bao giờ nghĩ rằng, nhà họ Cung từ đầu đến cuối đều coi bà như một con tốt mà thôi, mà bà chỉ là vẫn luôn không muốn nhìn rõ sự thật này mà thôi."

“Cung Tri Duyệt thậm chí chưa bao giờ coi bà là mẹ của cô ta. Ngược lại, khi ở trước mặt tôi, cô ta luôn sử dụng 'người phụ nữ đã cướp mất ba của tôi' để nói về bà.”

Ô Mộc Tình ngồi trở lại trên ghế, đôi mắt trống rỗng, đôi môi mấp máy, cố gắng thử phản bác lời nói của tôi, nhưng lại không có gì để nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.