17.
Tôi ngẩng đầu nhìn bóng người ngoài cửa, phát hiện Kỳ Vọng ở ngoài cửa cũng đã quay người lại.
Cửa mở ra, tôi và Kỳ Vọng 4 mắt nhìn nhau.
Nghĩ lại tên Kỳ Vọng này có lẽ đã sớm biết việc tôi bán đấu giá nhẫn cưới đi, nên cố tình bày mưu để tôi ngoan ngoãn nhận lỗi.
Tôi không thèm nghĩ thêm gì cả, lập tức nhào vào vòng tay hắn nhận sai:“Chồng à, em sai rồi, em không nên hồ đồ mà đem nhẫn cưới đi bán đấu giá, cũng không nên sau khi phát hiện ra còn cố giấu anh..."
"Anh cũng biết, những câu hỏi nhanh đáp nhanh 60 giây kia chẳng qua là tùy tiện nói ra, không ai sẽ coi là thật đâu. Chính anh cũng đã nói rồi, ly hôn không thể tùy tiện nói ra mà..."
Hình ảnh Kỳ Vọng bị chọc tức mà cười không xuất hiện, ngược lại, đầu bên kia điện thoại của hắn vang lên tiếng nói phá vỡ sự im lặng: "Tôi cúp máy trước, chúng ta nói chuyện sau."
Trong giọng điệu của anh có chút ngượng ngùng, nói xong anh nhanh chóng cúp máy.
Nghe giọng nói, đầu dây bên kia... là Cố Phong!
“Em mang nhẫn cưới đi bán đấu giá rồi?”
“Anh gọi điện thoại cho Cố Phong?”
Tôi và Kỳ Vọng đồng thời lên tiếng, hắn áp chế sự hoảng loạn trong đáy mắt, thay vào đó là một chút cố ý hài hước.
"Anh giải thích trước, bằng chứng Ô Mộc Tình hãm hại em là do Cố Phong cung cấp cho cảnh sát. Còn nữa, thực ra mấy năm nay anh ta đã thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tinh-yeu-lai-den/3415153/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.