Diệp Tri Thu có chút kinh ngạc. Cô hơi khom người, soi mình vào gương hậu củachiếc Cayenne nhờ ánh sáng của đèn đường. Cô phải nản lòng thừa nhận rằng, trạngthái biểu cảm của khuôn mặt mình rất trầm tĩnh nhưng trong ánh mắt luôn có sựcảnh giác. Nếu Hứa Chí Hằng không nói, cô cũng không chú ý đến điềunày. Sự cảnh giác ấy xuất hiện trên mặt cô tự bao giờ, cô cũng không rõ.Đại khái như kiểu cười mỉm có nét mỉa mai kia, không biết từ lúc nào cũng trởthành một phần biểu cảm của cô. Hứa Chí Hằng kéo cô vào lòng nói: “Anhkhông có ý phê bình em đâu, chỉ là cảm thấy bộ dạng luôn cảnh giác của em rấthay thôi”. “Quái lạ, ai chẳng thích đối diện với một khuôn mặt trong sángnhư ánh trăng.” Diệp Tri Thu giơ hai tay xoa lên mặt mình, cô đột nhiên nhớ rabạn gái của Phạm An Dân cũng có khuôn mặt như vậy. Cô ta nhìn cô bằng nét mặtthẳng thắn mà trong sáng, dường như trước mặt cô ta không phải là bạn gái cũđáng ghét của người yêu mình vậy. Liên tưởng này làm cô không tránh khỏi nụ cườiđau khổ. Hứa Chí Hằng kéo tay cô: “Này này, anh không thích những khuônmặt trắng bệch như tờ giấy đâu. Em nói ý thích của anh đặc biệt cũng không sao,nhưng anh thích em với bộ dạng này hơn. Hơn nữa, anh đột nhiên theo đuổi em nhưthế, nếu em không chút phòng bị, dang rộng vòng tay đón nhận anh thì anh mới cảmthấy kinh ngạc”. Diệp Tri Thu thừa hiểu sự phòng bị của mình không phảido anh nhưng cô cũng không muốn tiếp tục nói về đề tài này, cô mỉm cười nói:“Đúng vậy, muốn giả dạng thiếu nữ ngây thơ giờ cũng khó rồi. Chúng mình đến côngviên bên kia đi dạo được không?”. Hứa Chí Hằng cảm thấy hơi buồn cười, từkhi về nước, anh chưa bao giờ vào công viên. Nếu xét kỹ ra thì ngay cả thời họcsinh với những tình yêu trong sáng thì anh cũng chưa bao giờ bước vào đó. Nhưngnhìn Diệp Tri Thu đang vịn vào cánh tay mình, anh đành chấp nhận chiều cô làmcái việc ngốc nghếch trong thời tiết giá lạnh thế này. Trung tâm thànhphố có những công viên lớn, cây cao chót vót lại mở cửa miễn phí như thế này.Đây là địa điểm hẹn hò lý tưởng cho các cặp đôi, may mà là mùa đông, ánh trănglạnh lẽo chiếu xuống, cảnh vật khá yên tĩnh, những đôi tình nhân đang âu yếmtrong các chỗ tối của công viên không nhiều lắm. “Hồ sen này vào mùa hèrất đẹp, ngày trước em đã từng đến đây để lấy cảm hứng vẽ về cuộcsống.” Hai người đứng ở một góc bên bờ hồ, dưới ánh trăng, những lá senkhô phủ trên mặt nước tạo nên những hình thù đặc biệt. Hứa Chí Hằng nắm lấy bàntay đeo găng của cô, cười nói: “Nếu lúc đó, anh ở đây thì tốt biếtbao”. Diệp Tri Thu cũng cười: “Thế thì anh sẽ không bỏ lỡ cô thiếu nữngây thơ rồi nhưng em đoán lúc đó anh sẽ thất vọng. Lúc đó nhìn em rất tệ, emluôn thiếu linh cảm và tố chất thiên tài đối với việc vẽ vời, học tập bìnhthường, bận rộn suốt ngày, tinh thần không tập trung, đại khái là ngoài khuônmặt trẻ ra thì không có điểm gì đáng để yêu cả”. “Nghe giống như là dángvẻ của các thiếu nữ mang chất nghệ sĩ ý nhỉ?” “Lúc đó đúng là có chútnghệ sĩ thật nhưng so với các bạn có tài năng về nghệ thuật, em chỉ là dạng bìnhthường không có gì đặc biệt cả.” Điều mà Học viện Mỹ thuật không thiếu chính lànhững kẻ đặc biệt trông rất nghệ sĩ nhưng thực chất thì còn phải xem xét lại,nghĩ về việc cũ, Diệp Tri Thu bất giác cười. “Anh chưa nghe ai lại tự phêbình bản thân như vậy, có điều anh nghĩ, nếu cho anh lựa chọn, anh càng muốnđược gặp em khi ấy.” Diệp Tri Thu ngước nhìn anh, nụ cười sâu sắc: “Giờnếu như em hỏi là tại sao thì khiên cưỡng quá. Nhưng Chí Hằng à, có một điểm rấtđáng ghét là nếu phụ nữ một khi không tỏ ra là thiếu nữ ngây thơ thì không thểcảm thấy mọi thứ là lẽ tự nhiên được.” Dưới ánh trăng ảm đạm, sắc mặt côxanh xao nhưng nụ cười lại rất láu lỉnh đáng yêu khiến anh rung động. Hứa ChíHằng không cầm lòng được, kéo cô lại gần, hai tay ôm lấy eo cô và nói: “Ngàyđông lạnh thế này, em lôi anh ra công viên dạo bộ là muốn nói rõ vấn đề nàyư?”. “Không, em vẫn chưa có được đáp án chuẩn xác, cũng giống như emkhông thể giải thích được tại sao mình có thể dựa vào anh mà ngủ say như thế,không phải đối với ai em cũng dễ dàng làm người đẹp ngủ trong rừng như thế đâu.”Diệp Tri Thu lắc đầu cười: “Em chỉ muốn nói, em đại khái không phải là người dễdàng với chuyện yêu đương, em sẽ luôn cân nhắc kỹ lưỡng. Hơn nữa, em rất bận,rất có thể sẽ có lúc anh muốn hẹn hò nhưng em chỉ trả lời em bận. Chỉ có Trờimới biết em thật sự không có thời gian rảnh và không thể đùn đẩy công việc choai được”. “Thời gian là điều quan trọng nhưng cũng không thành vấn đề. Màanh độ này cũng rất bận, nhưng sau khi điều chỉnh các thiết bị xong thì thờigian làm việc của anh sẽ ổn định hơn. Trong việc này, anh đồng ý phối hợp vớiem. Em đừng nói câu cảm ơn với anh nhé, thời gian của anh từ trước tới nay chỉdành cho việc nào mà anh cho rằng có giá trị thôi.” Diệp Tri Thu bị anhđùa cho cười thành tiếng. Người đàn ông trước mặt cô quả thật hơi ngạo mạn nhưngcô không khó chịu về điều này. Không để cô nghĩ lâu hơn, anh ôm chặt cô vàolòng, cúi sát mặt cô, mỉm cười nói: “Có thể một ngày nào đó, em sẽ thấy anh quantrọng hơn công việc và tự nguyện dành thời gian cho anh đấy”.Có thật vậy không? Từ trước tới giờ, cô dù không phảilà kẻ ham mê công việc quá mức nhưng thừa hiểu rằng công việc không phản bội cô.Thời gian cô dành cho nơi khác có thể chỉ lưu lại cho cô hồi ức về một giai đoạnmà cô không muốn quay lại; sự nỗ lực của cô ở nơi khác cũng không có kết quả tốtđẹp mà toàn những khổ đau. Chỉ có công việc mới mang cho cô cảm giác thỏa mãn cảvề vật chất lẫn tinh thần. Nhưng lúc này, khi đôi môi nóng bỏng của anhđặt lên môi cô, cô không ngần ngại đáp lại, cô nghĩ chí ít thì lúc này không cógì quan trọng hơn điều ấy. Giai đoạn này, Hứa Chí Hằng bận cũng không kémDiệp Tri Thu. Tất cả các nhân viên và thiết bị đã được chuẩn bị đầy đủ để khẩntrương bắt đầu giai đoạn lắp ráp và vận hành thử. Vu Mục Thành sau khi xong xuôicông việc của mình ở Công ty Thiết bị máy móc xong cũng dành thời gian đến giúpanh tăng ca, xử lý tất cả những việc phức tạp trước khi chính thức bắt đầu côngviệc. Buối tối, Tạ Namlái xe tới, cô mang theo cả một bình canh gà nóng,gọi hai người tới bàn làm việc ăn. Hứa Chí Hằng vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, VuMục Thành âu yếm nhìn Tạ Nam: “Thời tiết xấu, em đến muộn thế này làm gì, ngàymai còn phải đi làm mà”. Tạ Nam cười hi hi nói: “Em đến kiểm tra xem cóđúng là anh đang làm thêm giờ không”. Hứa Chí Hằng ngưỡng mộ nói: “Tôi ăncanh xong sẽ đi ngay, các vị đợi tôi đi rồi tiếp tục âu yếm cũng chưamuộn”. Tạ Nam hơi đỏ mặt, cô nói: “Chí Hằng, A May hôm nay hỏi anhđấy!”. “Cảm ơn cô ấy đã nhớ tới, nhưng tôi đã có bạn gái rồi.” Anh vừangẩng đầu lên đã thấy cả Vu Mục Thành và Tạ Nam đều nhìn anh đầy hứng thú: “Tinnày bất ngờ lắm sao? Mục Thành tôi nói cho anh biết, đều là do anh chị cứ luônmiệng nói những lời âu yếm trước mặt tôi khiến tôi phải tốc hành yêu đươngđấy”. Vu Mục Thành cười lớn: “Không phải chứ, thời gian này bận thế màcậu có thời gian ra ngoài hẹn hò bạn gái sao, thật lợi hại!”. Bận, quảthật rất bận, hơn thế, cả hai người đều bận rộn như nhau, mối tình này đến làvất vả. Nhưng điều làm Hứa Chí Hằng bận tâm là Diệp Tri Thu có thể chấp nhậndành khoảng thời gian rảnh rỗi ít ỏi của cô để đi ăn cùng nhau. Hứa ChíHằng mỉm cười nhìn bát canh gà, anh nghĩ đến người con gái thông minh lúc nàocũng dịu dàng quyến rũ, hài hước và thông minh, có lúc rất lạnh lùng ý chí, cólúc lại nhiệt tình đến mức làm anh vui mừng vì kinh ngạc. Có lẽ chỉ có thể đợikhi công việc xong xuôi, phải dạy cho nàng một bài học, nói cho nàng hiểu thếnào là yêu nhau theo cách bình thường. Tạ Nam quay sang Vu Mục Thành, haingười nhìn nhau cười. Không giống Hứa Chí Hằng, Diệp Tri Thu vẫn bận rộnnhư vậy, hơn nữa cô không ôm hy vọng mình có thể được thảnh thơi hơn mộtchút. Bốn giờ chiều thứ Sáu, cô đi đến phòng họp đúng giờ để họp thườngkỳ. Kiểu họp thường kỳ của Tín Hòa thường là một chuỗi lải nhải, đến thời gianăn cơm thì gọi quán cơm bên cạnh đưa cơm đến, mọi người ăn rồi mới chính thứcvào cuộc họp. Diệp Tri Thu mới đầu không quen với cách thức họp kiểu gia đìnhnhư thế này nhưng vẫn phải tuân theo. Lưu Ngọc Bình lần lượt nghe báo cáocủa quản đốc phân xưởng, giám sát thiết kế, sau đó đến báo cáo tổng kết giám sátkinh doanh của cô. Quản đốc phân xưởng sản xuất họ Trương khoảng bốn mươi tuổi,đã theo vợ chồng Lưu Ngọc Bình trong nhiều năm, là một người có tài trong việcquản lý công xưởng, mỗi tội nói dài dòng, cứ diễn đi diễn lại mãi việc giờ khótìm công nhân, nhu cầu về công nhân ngày càng nhiều, các công ty khác thi nhaulôi kéo người làm cho ông ta mệt mỏi với việc ứng phó. Đến lượt Giám đốcThiết kế Thẩm Tiểu Na phát biểu. Ban đầu, cô ta giới thiệu về những ý tưởngthiết kế của mình trong thời gian gần đây: “Tôi và Lộ Dịch gần đây tập trung làmmột điều tra thị trường, anh ấy cũng có một số sản phẩm thiết kế mới. Tôi cảmthấy khá xuất sắc, có phong cách cá nhân, cảm giác thị trường tốt, chưa đến nỗitrở thành trò cười cho các bà nội trợ thời trang”. Tham gia cuộc họp còncó một tổng thiết kế họ Ngô, cũng có thể coi bà là nội trợ thời trang, nghe câunày không lọt tai nên bà không khách khí nhìn cô ta, nói: “Doanh số bán hànghàng trăm nghìn nhân dân tệ hằng năm của công ty này chủ yếu dựa vào sản phẩmthiết kế của những bà nội trợ thời trang chúng tôi đấy!”. Thẩm Tiểu Nalần này đã có định liệu trước nên không quan tâm đến sự tức giận đó, cô ta nói:“Công ty muốn phát triển thì phải mở rộng các dòng sản phẩm, đáp ứng nhu cầu củangười tiêu dùng. Kế hoạch của tôi là chú ý tới dòng sản phẩm mới do Lộ Dịch bỏcông thiết kế và không ảnh hưởng tới mẫu sản phẩm đang có. Tôi không cần lấy vídụ đâu xa, mọi người cứ nhìn Tố Mỹ đó, công ty họ sản xuất mấy dòng sản phẩm vàđều thành công cả, con số tiêu thụ mỗi năm lên tới gần bảy mươi vạn. Tổng quảnlý Diệp đối với điều này thì chắc rõ hơn chứ?”. Diệp Tri Thu sớm biếttrận chiến nảy lửa này cuối cùng sẽ bén đến mình. Cô không để tâm đến những ýtưởng kỳ lạ của Thẩm Tiểu Na. Nhưng Lộ Dịch đã được đưa vào đây, Lưu Ngọc Bìnhtrong vấn đề này chí ít cũng có sự đồng cảm nhất định với cách nhìn của con gái.Có điều chưa có các hạng mục kế hoạch, kế hoạch công tác cụ thể cũng chưa có,lại không có sự bàn bạc trước với cô. Lúc đầu cô và Lưu Ngọc Bình trao đổi khôngcó nhiệm vụ tiêu thụ mẫu hàng mới. Lúc này cô chỉ mỉm cười khôngnói. Thẩm Tiểu Na quả nhiên là có sự chuẩn bị trước, cô ta bắt đầu phântích một vài mẫu hàng hóa của Tố Mỹ và sức tiêu thụ của chúng trên thị trường.Điều này chí ít cũng áp đảo Thiết kế Ngô về mặt khí thế, cô ta không bóng gióthêm nữa. Quản đốc Trương chỉ nói nếu đưa ra thị trường mặt hàng mới, e rằngphải thêm vài tổ công nhân cùng với sự chuẩn bị về thiết bị, trong tình hìnhhiện tại rất khó tìm công nhân, rồi ông lại tiếp tục không ngừng lảinhải.Đến lượt Diệp Tri Thu báo cáo, cô không nói tiếp chủđề đó mà chỉ đưa ra những phân tích tỉ mỉ về tình hình tiêu thụ hàng hóa trongthời gian gần đây, rồi nộp cho Lưu Ngọc Bình bản đánh giá các đại lý tiêu thụ,các cửa hàng và các quản lý kinh doanh. Sau đó cô nói sơ qua về kế hoạch huấnluyện, bồi dưỡng các cửa hàng trưởng. Lưu Ngọc Bình không thể soi móiđược gì về công việc của cô, bà ta tương đối hài lòng. Từ khi cô tiếp nhận côngviệc, tình hình tiêu thụ hàng hóa không ngừng được cải thiện. Lưu Ngọc Bình làmtrong ngành nhiều năm, tuy trình độ quản lý không tốt lắm nhưng bà hiểu sâu sắcvề sự quan trọng của vận hành doanh nghiệp, đương nhiên bà ta có thể nhìn thấytoàn bộ công việc tiêu thụ hàng hóa nhờ bàn tay của Diệp Tri Thu đã đi vào quỹđạo, bắt đầu có luật lệ, có thưởng phạt, không giống như bà ta trước kia luôn cócảm giác bị một mớ bòng bong làm cho dập đầu mẻ trán. Bà ta biết chỉ cần thêmmột chút thời gian, Diệp Tri Thu còn có thể mang đến cho bà ta những niềm vuibất ngờ lớn hơn nữa. Cô nàng phụ trách kinh doanh này cũng thật thông minh, congái bà đã làm nhiều điều qua mặt cô nên bà quyết định đứng ra chịutrận. “Việc đưa ra mặt hàng mới, Tiểu Na đã đưa ra ý tưởng sơ bộ ban đầuđể tất cả mọi người cùng thảo luận. Sản phẩm của Tín Hòa đã có lượng người tiêudùng ổn định và có danh tiếng nhất định trên thị trường. Đương nhiên chúng tacũng không thể đứng yên mãi, nhất là làm trong ngành thời trang đầy biến độngnày, không thể không có sự đột phá. Suy cho cùng, chiến lược phát triển của côngty chúng ta đã đến lúc cần điều chỉnh. Mọi người có thể đề xuất ý kiến, phátbiểu xem cách nhìn của mọi người như thế nào, đặc biệt là bên phía Tổng quản lýDiệp đây, làm quản lý về mảng thị trường, lại đã từng làm quản lý mảng tiêu thụsản phẩm phụ của Tố Mỹ, cô ấy là người có quyền được phát biểu hơncả.” Diệp Tri Thu đã chuẩn bị trước tất cả lý do từ chối nên cô chỉ mỉmcười, nói: “Điều chỉnh chiến lược phát triển doanh nghiệp là một vấn đề tươngđối lớn, cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng. Trước mắt, nói về mặt hàng mới do Giámđốc Thiết kế Thẩm Tiểu Na thiết kế. Mọi người đều làm trong nghề lâu rồi, khôngcần nói thì ai cũng rõ rằng, khi muốn đưa một mẫu quần áo mới vào thị trườngkhông phải dễ dàng như chỉ là nhận một nhà thiết kế vào làm, hay cứ cho ra đờimột loạt sản phẩm quần áo mới trước rồi mới gắn nhãn hiệu sản phẩm vào. Mà trướcđó phải có sự chuẩn bị đầy đủ về định vị sản phẩm, phân tích thị trường, phongcách thiết kế, đội thiết kế thích hợp, sau đó mới nói tới việc điều hành sảnxuất, đưa ra chiến lược bán hàng. Ít nhất phải vạch ra những hạng mục hoànchỉnh, rồi mới bàn đến phần kế hoạch bán hàng của bên thị trường chúng tôi. Vìthế e rằng trước mắt chỉ có thể đánh giá tiến độ công việc của Giám đốc Thiết kếThẩm thôi”. Mọi người nghe cô nói đều gật đầu tán thành, còn Thẩm Tiểu Nathì có chút bối rối. Cô ta chỉ có sự nhiệt tình và quá tự tin vào bản thân. Nhìnnhững bộ quần áo kiểu cũ lâu nay vẫn được sản xuất ở công ty dưới sự chỉ đạo củamẹ mình, cô ta cảm thấy mình có thể tạo nên một mẫu sản phẩm mới có phong cáchthời trang, chắc chắn sẽ được thị trường chấp nhận. Cô ta có lý thuyết nhưng lạithiếu hẳn kinh nghiệm thực tế. Lúc này nghe những điều Diệp Tri Thu nói, cô tamới phát hiện những điều mình chuẩn bị vẫn còn thiếu quá nhiều, đành ngồi nínthinh. Diệp Tri Thu nói tiếp, không hề có ý đả kích cô ta: “Ý tưởng tốtlà sự bắt đầu của thành công, Giám đốc Thiết kế Thẩm cần tiếp tục vạch rõ cáchạng mục trong kế hoạch và hoạch định những hoạt động sau này. Việc trước mắttôi muốn nói với mọi người là thời trang mùa xuân đã bắt đầu khởi động, trangphục mùa hè cũng đã định xong xuôi, bộ phận Thiết kế nên chuẩn bị sản phẩm chomùa đông, không thể chỉ dựa vào những album sản phẩm mẫu mãi được, nếu chậm trễthì sẽ không kịp đặt hàng”. Cuộc họp tan lúc tám giờ tối. Diệp Tri Thu vềvăn phòng mình, mệt mỏi ngồi xuống. Cô gác cả hai chân lên bàn làm việc trướcmặt, dù nhìn có vẻ không được nhã nhặn cho lắm nhưng đây lại là tư thế thoải máinhất. Cô ngửa người về phía sau, mắt nhắm lại thư giãn nhưng lòng dạ rối như tơvò. Trong cuộc họp, cô không ủng hộ bà chủ và con gái bà ta vì không muốnthêm gánh nặng cho mình, nhưng cái chính vẫn là do thiếu lòng tin với cách làmviệc của hai mẹ con bà. Lưu Ngọc Bình ngoài miệng vẫn nói điều chỉnhchiến lược phát triển công ty nhưng cũng chưa nhìn thấy ý tưởng nào cụ thể cả.Đối với cấp dưới, bà cũng chỉ dừng ở mức động viên giơ tay phát biểu ý kiến.Điều này chứng tỏ là bà ta chưa thực sự muốn bắt tay vào việc. Mà Thẩm Tiểu Nacòn buồn cười hơn, tự nhiên nhận vào một nhà thiết kế, chưa nói đến việc đắc tộivới cả đội thiết kế cũ, nhưng đối với sản phẩm mới cũng chỉ mới dừng lại ở phầný tưởng, những việc cần làm thì chưa chuẩn bị khâu nào nên hồn. Đưa ramẫu sản phẩm mới, có thể nói là một bước chuyển lớn của doanh nghiệp, nhưng cókhi lại tự mình giẫm lên chân mình, thậm chí còn ảnh hưởng tới tiêu thụ của cảnhãn hàng Tín Hòa. Nếu chỉ tính theo nhiệm vụ thì cách làm ích kỷ của cô ta làgáo nước lạnh dìm chết ngay ý tưởng của chính cô ta ngay cả khi Diệp Tri Thukhông có ác ý gì. Cô quản lý về mặt tiêu thụ sản phẩm, nếu cứ bàng quan với việcnày cũng chẳng ai nói gì được cô. Nhưng những lời phê bình của ông chủ cũTăng Thành chợt thoáng qua trong đầu, cô lại mỉm cười đau khổ. Nghĩ xahơn bà chủ của mình, cô có thể làm được, nhưng làm như vậy trong khoảng thờigian ngắn thì không thể biết rõ được đó là phúc hay là họa với cô. Cô luôn cảmthấy, với một doanh nghiệp như Tín Hòa, cô nên làm tốt phần việc của mình mới làthông minh. Nhưng dù sao thì cô cũng không bàng quan ngồi giương mắt ếch rađược, mà ông Tăng Thành có ảnh hưởng rất lớn đối với cô, cô quyết định làm ngượclại ý nghĩ của mình, ngày mai viết một bản báo cáo, nói ra cách nhìn cụ thể củamình về việc điều chỉnh chiến lược phát triển công ty. Thế này thì cô cònthời gian dành cho yêu đương không? Vừa nghĩ thế, cô mở to mắt, bỗng thấy rùngmình. Vì công việc mà cô bỏ qua việc tận hưởng tình yêu trong những lúc rảnhrỗi, có đáng không? Mà Hứa Chí Hằng lại là mẫu đàn ông tự tin, sao anh có thểchấp nhận xếp mình sau công việc của cô? Có cảm giác yêu, ngay cả việctranh thủ những lúc rảnh hiếm hoi như thế này để gặp nhau dường như đã mở ra mộtcánh cửa lớn cho cuộc sống đơn điệu đến cực điểm của cô, cô không nén nổi nhữngtiếng thở dài. Diệp Tri Thu mặc áo khoác, đi ra khỏi công ty, gọi mộtchiếc taxi, nói cho lái xe địa chỉ rồi lấy di động gọi cho Hứa Chí Hằng. Hôm nayanh đi công tác Quảng Châu để xem một triển lãm ô tô, đồng thời tham gia đấuthầu một hợp đồng cung ứng, ít nhất phải ở đó nửa tháng, chắc lúc này anh cũngsắp nghỉ rồi. “Thu Thu, không phải là em vẫn đang ở công ty chứ?” Khôngbiết từ lúc nào, anh cũng gọi cô là Thu Thu theo cách của người thân và bạn bècô vẫn gọi. Có điều, dường như anh gọi có vẻ gần gũi hơn. “Em vừa họpxong, đang ở trên xe về nhà. Thế anh thì sao? Thời tiết ở Quảng Châu có tốtkhông?” “Rất tốt, nhiệt độ trung bình. Anh cảm thấy hai chúng mình aicũng bận việc mãi như thế này thật uổng phí. Hy vọng lần này có thể ký hợp đồngthuận lợi, sau đó anh về sẽ dành thời gian cho em nhiều hơn.” Cô vừa nghevề thời gian đã có vẻ do dự khiến Hứa Chí Hằng bật cười nói, “Sợ rồi hả, ừ, đợiđấy, sau khi anh về anh sẽ quấy rầy em, lấy hết thời gian rảnh của em, bà chủcủa em đừng hòng mà tranh giành với anh”. Một nụ cười bất chợt trên khóemôi, cô nói: “Anh chiều em thành quen đấy, Chí Hằng”. Cô ngập ngừng một chút rồikhẽ nói: “Em đợi anh về”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]