9:
Ngày hôm sau, ta ngoan ngoãn đi học.
Dưới chân đi một đôi giày ủng, trên lưng đeo một thanh đao nhỏ.
Nương đưa ta ra ngoài, ta hỏi bà ấy: “Con có giống Hoa Mộc Lan không?”
Bà ấy chỉ chỉ vào trán ta: “Đừng để mình bị thương đấy.”
Haiza.
Vừa nhìn thấy ta, tiểu Thái tử cực kỳ vui vẻ, chạy đến sờ sờ trán ta hỏi đã khoẻ hơn chưa?
À phải rồi, lý do xin nghỉ của ta không phải “Trần tiểu nhị và Lý tiểu nhị quá phiền phức, phiền đến mức ta không thể chịu nổi được nữa, cần phải tìm một nơi nào đó yên tĩnh để ngồi xuống, nếu không ta sẽ phát điên”, mà là “Hu hu, phủ tử hu hu, đầu óc ta choáng váng, trong ngực cực kỳ khó chịu muốn nôn… Oẹ… Phu tử, phu tử, ngài đừng cách xa ta như vậy mà, ta nghi ngờ mình bị di chứng của việc trúng độc, phu tử, ta có thể xin nghỉ về nhà tĩnh dưỡng một thời gian không?”
Cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ quan tâm này của Thái tử, ta rất ngại ngùng.
“Rất tốt, rất tốt, cơ thể cường tráng, ta có thể đánh chết một con hổ trắng chỉ bằng ba cú đấm.”
Hắn cười đến khoé mắt cong cong như một vầng trăng khuyết.
Ta không nhịn được véo véo gò má hắn.
Trần tiểu nhị bước một bước qua ngưỡng cửa, lạnh lùng nói: “Mau lên ngựa đi, nếu không ca ta sẽ cưới ngươi đấy!”
"Ngươi có bệnh đúng không?”
Ta đen mặt đuổi theo hắn ta, tiểu Thái tử hỏi ta: “Ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tien-cung-ta-chi-moi-muoi-bon-tuoi/3423960/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.