Anh tiếp tục lải nhại, giọng điệu u sầu cực hạn.
“Tống Mặc thật là đáng thương, không có ai quan tâm cả.”
“Tôi ốm mà không ai quan tâm hết.”
“Mọi người đều bỏ mặc tôi, ôi thật đáng thương.”
“Tôi không thiết sống nữa, thế giới này thật lạnh lẽo mà…”
Tôi nhịn không nổi cái giọng điệu của anh, biết là anh giả vờ nhưng nó vẫn cứ chạm vào tim tôi, khiến tôi ngứa ngáy, râm ran. Tôi bò lên lưng anh “Thôi mà, em thương em thương anh được hông?”
Anh đẩy tôi ra “Em nói dối, tí nữa em cũng phủ nhận thôi. Anh vẫn là đáng thương…”
“Em lỡ lời thôi mà.” Tôi lắc người anh “Quay lại đây nhìn em một cái điii.”
“Em là đồ nói dối!”
“Em không nói dối.”
“Em có quan tâm anh không?”
“Em có.”
“Nhiều không?”
“Nhiều, nếu không em đã chẳng ở đây.”
“Em không rời đi chứ?”
“Ví tiền của em nằm bẹp chỗ này em đi đâu được?”
“Em thương anh không?”
“Có.” Tôi kiên nhẫn dỗ đứa trẻ to xác này. Không ngờ đóa hoa cao lãnh này cũng có một mặt trẻ con như vậy. Tôi thích.
“Thiệt hông?”
“Thật mà.”
“Em lại nói dối.”
“Em đâu có, em nói thật mà.”
“Em thương tiền anh thì có.”
Tôi cứng họng. Anh liền u sầu thêm một tầng “…biết mà, không ai thương anh cả…”
“Tống Mặc, Tiểu Mặc, Mặc Mặc, em thương anh nên mới thương tiền anh mà.” Tôi kéo dài giọng “Anh là người làm ra tiền mà.’’
“Nếu anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-thuc-tinh-toi-la-bao-boi-cua-nam-chinh/3404891/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.