Một lần, Tống Mặc bị ốm. Bác sĩ nói gần đây anh làm việc quá sức, không nghỉ ngơi đầy đủ khiến cơ thể yếu đi, đụng trúng cái chuyển mùa là ốm. Giờ bước vào mùa đông, trời rất lạnh. Tôi làm một chuyến đến nhà Tống thăm anh, mang theo ít hoa quả. Bố mẹ Tống vui mừng ra mặt, đón tiếp tôi nồng nhiệt, nhưng khi tôi mở miệng hỏi thăm tình hình hiện tại của anh, họ liền bày ra vẻ mặt ghét bỏ
“Kệ nó, chưa chết đâu.”
“Nào Tiểu Miểu Miểu, mẹ nấu cho con bát súp gà nóng mà con thích nhé? Đi đường tới đây chắc con mệt lắm, vào phòng nghỉ đi, mẹ đi nấu cho con một bát.”
“Dạ con cảm ơn.”
Nói gì nói tôi vẫn ghé qua phòng anh. Gương mặt anh hốc hác, đỏ bừng, rất thiếu sức sống nhưng vẫn vô cùng đẹp trai. Anh nằm yên tĩnh trên giường, khi tôi vào anh chỉ cười nhẹ.
Tôi ngồi lên mép giường, nhìn anh “Nhìn anh như sắp chết vậy.”
Nụ cười trên môi anh cứng đờ lại “Cái miệng của em không thể nói điều gì tốt đẹp với anh sao?”
“Em nói thiệc.” Tôi vô tội nhìn anh, cầm lấy cổ tay anh giơ lên ‘Xem đi, anh không khác gì que củi luôn.”
“Hừ.”
Tôi chép miệng “Lúc này rồi anh vẫn còn kiêu ngạo được.”
Anh không đáp.
Tôi lấy ra một chiếc khăn len màu đen, đặt lên trên tủ “Cái này em mua tặng anh đấy, mốt khỏe mang cho em xem. Em cũng có một cái, quàng ấm lắm.”
“Ồ, cảm ơn em.”
“Mẹ đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-thuc-tinh-toi-la-bao-boi-cua-nam-chinh/3404890/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.