Đọc lại rồi mới thấy... Trong khoảng thời gian gần đây... Mình quá lạm dụng teencode khiến cho một số độc giả thấy khó chịu khi đọc truyện của mình.... Vì thế... Lời đầu tiên mình xin nói là: " Xin lỗi mọi người nhiều lắm " mình sẽ hạn chế việc sử dụng teencode một cách hạn chế nhất có thể, sẽ phải ra chương rất muộn vì mình không có thời gian để viết nó, truyện theo mô típ cũ nên sẽ khiến các bạn nhàm chán khi đọc,thật xin lỗi.... Mình không biết nên nói gì hơn ngoài hai từ này..._____________
Tại một khu ngoại ô nằm cách xa trung tâm thành phố....
- Ric... Anh...
- Anh xin lỗi.... Xin lỗi em đó, anh xin em có thể tha thứ cho anh có được không?
- Không. Xin lỗi... Tôi không thể.
- Mun...._ Anh níu tay cô./- Bỏ ra... Tôi không còn điều gì để nói với anh cả... Vì thế. Xin anh hãy buông tha cho tôi đi, tôi xin anh đó!/
Cô chen ngang...
Hất mạnh đôi bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình, cô chạy thật nhanh... Chạy như chưa bao giờ được chạy.
Từng giọt nước mắt cô không ngừng rơi.... Trái tim cô quặn thắt lại,...
' Đau lắm đấy! Anh có biết không?'
Cô khóc... Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cô rơi nước mắt vì anh, người con trai cô đã từng yêu rất sâu đậm.
Ánh nắng nhạt nhoà phủ lên lớp cỏ mỏng quanh ngọn đồi, nơi mang nhiều ký ức mờ nhạt của nó ( Kun)
Từng cơn gió thoáng vô tình, thổi bay rối mái tóc nó, và...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-thien-than-la-ac-quy/2087344/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.