Tần Vị bước qua Quý Trạch đang rũ mắt rơi lệ ngoài cửa, sau đó mở cửa vào phòng.
Quý Ngôn đang ngồi trên sô pha, toàn thân run lên vì khóc, miệng hơi mấp máy gọi tên mình một cách khô cứng.
Tần Vị bước đến, ngồi xổm xuống để đường nhìn ngang bằng với Quý Ngôn. Tần Vị vươn tay, nhiệt độ ấm áp tiếp xúc với gương mặt lạnh như băng của Quý Ngôn, lau đi nước mắt trên gương mặt Quý Ngôn. Tần Vị chậm rãi đến gần, đặt môi lên gò má Quý Ngôn, sau đó hôn nhẹ từ khoé mắt xuống đôi môi.
“Tần Vị…” Quý Ngôn bắt lấy góc áo Tần Vị: “Tôi muốn trở về.”
Tần Vị ngẩn người, sau đó yên lặng nhìn Quý Ngôn.
“Mình… trở về đi, có được không?” giọng Quý Ngôn yếu ớt và run rẩy, đôi mắt mà Tần Vị yêu nhất phủ đầy đau thương.
“Được, trở về.” Tần Vị gật đầu, dang tay ôm chặt Quý Ngôn vào lòng: “Chúng ta trở về.”
Tần Vị và Quý Ngôn lên đường trở về, ngay đêm đó liền lái xe về thành phố X. Lộ trình rất dài, Tần Vị suốt đêm ròng đều không chợp mắt. Suốt cả chặng đường, Tần Vị đều yên lặng không nói gì, hắn biết Quý Ngôn ở ngay bên cạnh mình, nhưng hắn lại không nói được bất cứ điều gì.
Trên chuyến hành trình đêm dài đằng đẵng này, trái tim vốn đau đớn cùng cực lại dần dần bình tĩnh lại.
Nếu hắn đã hứa với Quý Ngôn sẽ không nuốt lời, vậy thì có gì phải khổ não hay đau khổ?
Nếu đã quyết định, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-the-gioi-khong-con-anh-sang-toi-da-chet-roi/2475940/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.