“Chính là nơi này.” Người phụ nữ mặc đồng phục đen đi đến đây thì dừng lại.
“Cám ơn.” Nguỵ Nguy gật đầu, sau đó rút tờ một trăm tệ trong ví da ra đặt vào tay người phụ nữ nọ. Người nọ cũng nhận lấy không chút do dự, sau đó rời đi với nụ cười chuyên nghiệp trên môi.
Thẩm Đình Thiên cũng không chờ đợi, trực tiếp mở cửa ra, quả nhiên trông thấy Mạc Ngạn Thành trong ghế lô sang trọng. Một mình Mạc Ngạn Thành nằm sõng soài trên chiếc sô pha đen, người dính đầy mùi rượu, ánh mắt mông lung nhìn ra cửa, mà dưới chân y và trên bàn trà thì đã chất đầy chai rượu.
May mà bình thường họ hay đến đây uống rượu, người ở đây đều biết họ, sợ Mạc Ngạn Thành uống rượu một mình trong ghế lô xảy ra chuyện gì nên gọi điện cho Nguỵ Nguy đến đón.
“Này, Mạc Ngạn Thành! Cậu không sao chứ!” Thẩm Đình Thiên cũng không để tâm đến mùi rượu nồng nặc, lập tức cất bước đi đến bên cạnh Mạc Ngạn Thành, đỡ người đàn ông nằm sõng soài trên ghế sô pha dậy, hai tay vỗ vỗ mặt Mạc Ngạn Thành. Chắc chắn là uống say rồi, mặt nóng đến thế này cơ mà.
“Làm gì thế không biết!” Thẩm Đình Thiên quay đầu lại, vẻ mặt phẫn nộ, lảm nhảm với Nguỵ Nguy: “Hôm nay Tần Vị rốt cuộc cũng đi làm lại thì cái thằng này lại bắt đầu đổ đốn! Hai người họ tưởng mình đang chơi Solitaire (1) chắc!”
“Tần Vị?” Đôi mắt Mạc Ngạn Thành rốt cuộc có tiêu cự. Anh ta khẽ cười lạnh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-the-gioi-khong-con-anh-sang-toi-da-chet-roi/2475902/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.