Đến một sáng nọ, khi Tần Vị gọi điện thoại cho cô Tần đến đón Tần Nhất Ngôn trước lúc ra khỏi nhà, Quý Ngôn mới nhớ ra mấy hôm trước Tần Vị có đề cập đến chuyện muốn đi công tác mấy ngày với Mạc Ngạn Thành. Quý Ngôn suy nghĩ mình có nên đi theo Tần Vị không, nhưng lại sợ mình đi ra ngoài sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cũng không yên lòng với Tiểu Đỗ Tử đang ngủ say sưa trên giường một mình, vì vậy cũng bèn ở nhà.
Quý Ngôn phát hiện từ sau khi mình trở thành hồn ma, sự kiên nhẫn của mình còn tốt hơn khi vẽ tranh trước đây. Anh cứ ngồi yên một chỗ như vậy, có thể ngắm ảnh Tần Vị và Tiểu Đỗ Tử suốt ngày đêm, nhìn mãi nhìn mãi, cảm thấy cơ thể lạnh như băng hình như cũng ấm lại.
Đợi đến hai rưỡi đêm, Quý Ngôn rốt cuộc có thể dùng ngón tay chạm vào bức ảnh, một lớn một nhỏ đều cười tươi rói như kẻ ngốc vậy, cũng không biết sau này Tiểu Đỗ Tử lớn lên sẽ trông như thế nào.
Nếu cũng ương bướng kiêu căng giống Tần Vị trước kia, chắc Tần Vị sẽ bị Tiểu Đỗ Tử chọc cho phát cáu, nhưng mà như thế cũng là đáng đời.
“Giám đốc Tần, anh cẩn thận một chút, đến nhà rồi.”
Giọng một người đàn ông xa lạ vang lên theo tiếng mở cửa phòng, Quý Ngôn hoảng sợ, lập tức hốt hoảng trốn đi.
“Con mẹ nó Lưu Binh! Tôi đã bảo là phải về đây trước hai rưỡi, giờ đã bốn mươi rồi!” Tần Vị dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-the-gioi-khong-con-anh-sang-toi-da-chet-roi/2475862/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.