Thế nhưng cũng chỉ có vậy, nhiều nhất cũng là vừa đủ để không chết đói chết khát mà thôi, chứ nếu muốn no bụng, thì bọn họ phải tự mình đi tìm công việc.
Tất nhiên, này chỉ là trong một tháng đầu thôi, có thể coi đó là bảo hộ của người mới. Sau một tháng, bọn họ sẽ không được cấp này đó nữa. Mà sau ba tháng, bọn họ sẽ phải đóng tiền thuê nhà, cùng tiền bảo hộ của căn cứ mỗi tháng một lần. Tiền điện nước tất nhiên là được tính riêng.
Căn cứ Xuân Tích có rất nhiều người, cũng yêu cầu rất nhiều lao động. Chỉ riêng số lượng lao động cần thiết để đi săn dị thú cùng trồng trọt bên ngoài căn cứ thôi đã cần đến 1/3 nhân khẩu toàn căn cứ rồi.
Chưa kể đến những ngày nghề khác. Chỉ cần bọn họ chăm chỉ, cuộc sống mặc dù là sẽ không so được với trước mạt thế, thế nhưng ít nhất bọn họ cũng không cần phải lo cái ăn cái mặc. Đó thực sự là điều hiếm có trong thời đại mạt thế như này.
Chung Khải nhìn một vòng, sau đó quyết định chiếu cố sinh ý của một cặp vợ chồng già lái xe điện. Bởi vì gần thành phố N có một nhà máy nhiệt điện, vậy nên điện năng ở đây cũng không quá thiếu thốn.
Hơn nữa, xe điện này đều là đi thuê, tiền lái xe sẽ phải nộp lên 70% cho chủ xe. Nhưng bù lại, xe điện sẽ được sạc đầy đủ mỗi ngày, hỏng là có thể sửa miễn phí. Hơn nữa yêu cầu cũng chỉ là biết lái xe, cũng không cần vốn.
Vậy nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tan-the-giang-lam/1047308/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.