Sử Nhã và các tiểu đồng bọn của cô cứ như vậy mà lại sống được thêm một tháng nữa ở mạt thế. Có điều, bây giờ bọn họ không còn vẻ buồn rầu tuyệt vọng như lúc mới mạt thế nữa, mà thay vào đó là một tâm thái mới hướng tới tương lai ngày càng tốt hơn. Ngay cả lão Hứa trông cũng trẻ ra rất nhiều.
Để ăn mừng bọn họ lại sống thêm được một tháng nữa, hôm nay mọi người quyết định không đi thu thập vật tư nữa mà thay vào đó là cùng Sử Nhã đi bắt dị thú. Hôm trước, Sử Nhã phát hiện ra một loại gà biết bơi ăn rất ngon.
Thế nhưng đám gà đó không chỉ biết bơi, mà còn biết lặn xuống nước. Vậy nên cô rất khó bắt nhiều về để mọi người ăn no. Mặc dù một con gà cũng không nhỏ, phải khoảng 5 kg, thế nhưng một người phải ăn đến ba con mới đủ no, chưa kể là Sử Nhã còn phải ăn gấp đôi người khác.
Thành thử ra bình thường cô cũng chỉ bắt 1 2 con về để mọi người cải thiện bữa ăn một chút mà thôi, chứ không có xem nó như con mồi chính mà bắt.
Có điều hôm nay cả nhóm đều đi bắt gà, nhiều người nhiều tay, chắc chắn có thể bắt đủ ăn. Sử Nhã vừa nghĩ tới hương vị của mấy con gà đó, liền nhịn không được nuốt nước bọt.
Đám gà kia sống trong một hồ nước mặn có liên thông với biển. Mà thực ra, thay vì gọi là hồ, thì nó giống như là một bờ biển bị bao gần kín hơn, còn khá xinh đẹp. Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tan-the-giang-lam/1047289/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.