Cuối tuần.
Huyền Vũ sáng ngày ra đã sang nhà của Nguyên Sơn từ rất sớm, nguyên nhân cũng vì người này tối qua đã thức rất khuya để xử lí đống tài liệu tồn đọng trong ngày nghỉ phép vì ăn nhậu sa đọa nên sợ bản thân sẽ chẳng kịp thức để chuẩn bị gì cả. Nhưng thật ra anh cũng chẳng thức trễ là bao vì bản thân đã quen với đồng hồ sinh học của bản thân, đến giờ lại tự giác thức giấc. Lúc thức giấc đã có sẵn đồ ăn sáng, quần áo cũng đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn thiếu mỗi người đã chuẩn bị chúng nữa thôi. Anh đi xung quanh nhà chỉ để kiếm tìm hình bóng người nọ.
– Huyền Vũ à, em đang ở đâu đấy?
Thấy Huyền Vũ đang tưới cây, Nguyên Sơn liền lên tiếng hỏi:
– Sáng ngày ra em đã tưới cây rồi, cẩn thận ướt vào quần áo thì phải làm sao đây
Huyền Vũ nghe được tiếng anh thì quay đầu lại, cô đặt bình xịt nước xuống, tháo bao tay đi vào trong nhà.
– Anh cứ lo! Em có mang theo đồ, gần đến giờ đi em mới thay. Mà anh đó, sao không tưới cây, tụi nó sắp héo hết rồi đấy! Cây dâu tây của em mà chết là anh biết tay em.
Đương nhiên người đàn ông trăm công ngàn việc như Đặng Nguyên Sơn thì làm gì có thời gian mà gây dựng nên cái vườn rau củ quả kia chứ! Tất cả số đó chính là do một tay cô mỗi khi đến đây liền mang theo một chút hạt giống đến trồng mà nên. Muốn trách chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ta-yeu-nhau/2671291/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.