Diệp Tri Ngã bước đi thật nhanh trong tâm trạng tứcgiận vô cùng không cần biết đó có phải là trò chơi hay không, chỉ biết rằngcách làm của Kiều Thận Ngôn rõ ràng là quá đáng không thể chịu đựng nổi! Cô cóthể chấp nhận sự áp đặt và gia trưởng của anh, thế nhưng không thể chấp nhậnđược sự thiếu tôn trọng của anh đối với cô như thế. Đây được coi là cáigì vậy? Có phải vì anh ta đang thiếu một cô người yêu để bù lắp chỗtrống nên đã coi cô như thứ trò chơi muốn làm gì thì làm chăng?
Hải Thành là một thành phố nhỏ, con đường không trảirộng như trong thành phố Nam Kinh, hai hàng cây ngân hạnh trải dài tít tắp haibên đường giờ đã chuyển sang màu vàng kim, những chiếc lá bay lất phất bị gióthổi đung đưa trong không trung bao la, từng chiếc từng chiếc từ trên cây baynhẹ nhàng rợp đầy xuống lòng giẫm lên trên. Tay của Diệp Tri Ngã bị nắm chặttrong lòng bàn tay của Kiều Thận Ngôn, cơ thể cô cũng bị kéo ngược lại về phíaanh. Giữa con đường này, giữa thanh thiên bạch nhật chốn công cộng này, DiệpTri Ngã không muốn làm ầm ĩ lên một cách khó xử, mặt cô dài ra nghiến hai hàmrăng lại và nói: “Đủ rồi đấy Kiều tiên sinh ạ, việc gì cũng đừng nên làmquá đáng lên như thế chứ!”
Bộ dạng Kiều Thận Ngôn tỏ ra vô cùng bình thản vàvui vẻ: “Anh quá đáng sao? Khi nào vậy nhỉ!”
Diệp Tri Ngã nhắm nghiền mắt lại thở một hơi thật dài:“Kiều tiên sinh, tôi không chửi người khác không có nghĩa là tôi không biếtchửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ta-di-luot-qua-nhau/2703989/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.