Phí Văn Kiệt nghe thấy tiếng rón rén nhè nhẹ mở ổ khóađã được khóa cẩn thận trước đó, anh không ngẩng đầu lên cũng chẳng mở mắt ranhìn, vẫn bộ dạng như vốn đã thế nằm sóng soài yên lặng trên sofa. Lúc này đãrất muộn rồi, động tác rón rón rén rén lén lút đi vào bên trong như thế chỉ cóthể là một người mà thôi. Kiều Mẫn Hàng nở một nụ cười thật tươi trên khuônmặt, sau khi mở được cửa xong liền nghe thấy một tràng âm nhạc véo von du dươngvang lên. Phòng khách không bật đèn, ánh đèn điện từ phía ban công bên ngoàichiếu vào trong leo lắt không đủ để nhìn thấy rõ, cô chỉ nhìn thấy mờ mờ ảo ảomột bóng người ngồi yên trên chiếc sofa mà thôi.
“Em còn muốn giết anh luôn bây giờ đấy!”, Kiều MẫnHàng quăng túi xách và chùm chìa khóa xuống kệ đựng giày dép rồi thay đôi déplê bước vào trong phòng, “Sao lại không bật đèn lên như thế, anh đang làm gìvậy, nghe cái gì thế này?”
Cô bước về phía Phí Văn Kiệt và nhẹ nhàng ngồi xuống.Kiều Mẫn Hàng nhìn thấy hộp âm nhạc trên chiếc khay đựng trà, một hình thù đượcthiết kế giống như một cái cốc gia công tinh xảo… Trên nắp chiếc cốc là một côthiên nga đang cúi đầu khẽ khàng chuyển động chầm chậm xung quanh chiếc khay,thỉnh thoảng lóe lên những tia sáng màu sắc yếu ớt, cảm giác rất đẹp, rất dịudàng quyến rũ.
“Bây giờ là mấy giờ rồi? Muộn thế này rồi em còn chạyđến đây làm gì thế hả? Em đã uống thuốc đều đặn đúng giờ chưa?” Phí Văn Kiệtnắm chặt bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ta-di-luot-qua-nhau/2703985/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.