Hôm nay là ngày hướng nghiệp cho học sinh cuối cấp, từng đám học sinh cuối cấp sẽ cầm giấy điền nguyện vọng được điền vào hôm trước đến gặp thầy cô để được tư vấn định hướng về con đường tương lai. Còn đám học sinh thì sung sướng thôi rồi, bởi lâu lắm rồi mới có một ngày thảnh thơi như thế này. Cơ mà cả lớp đang nhốn nháo cười đùa thì có một thành phần không liên quan cho lắm, đang ngồi xem sách Tiếng Anh miệt mài ở ngay cạnh tôi. Tôi chống má nhìn thằng nhóc Thiên Ân.
Ngồi giữa cái chợ vỡ như này mà vẫn bình tĩnh nhìn đăm đăm vào cuốn sách được, nể thật. Còn đang suy nghĩ miên man thì chợt nom thấy Cà Chua mới đi tư vấn về lấp ló sau cánh cửa, mặt tươi như bông. “ Sao rồi? Thầy hướng dẫn bảo sao?”
“Thầy bảo học lực của tao khá tốt, tao cố gắng thêm một chút nữa là tao đậu trường tao thích dễ dàng.”
Nó nói trong khi không thể nào mà khép cái miệng lại. “ Cả Củ Cải cũng thế.
Thầy bảo cậu ấy có năng khiếu ngoại ngữ, có cả tài lãnh đạo nên cậu ấy làm ngoại giao cũng rất ổn.”
Nghe nó nói xong, chả hiểu sao tôi càng thêm sốt ruột. Tuổi 17, chúng tôi là những đứa trẻ chưa kịp lớn đã rơi vào tình huống phải tự quyết định tương lai của bản thân.
Đối mặt những dự định, những đam mê, những ước mơ hãy còn mơ hồ, ai cũng đang ngập tràn trong nỗi lo lắng của riêng họ: làm như thế này có đúng không? Có phải là điều mình mong muốn?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ta-17/1800274/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.