“ Ở lại thêm một tí nữa đi.”
Tôi vừa níu chân hai đứa bạn vừa ngoảnh lại nhìn Thiên Ân đang khoanh tay vắt chân ở đằng kia, mặt đằng đằng sát khí.
Ôi mẹ ơi, hắn sắp giết tôi tới nơi rồi. Mặc cho tôi năn nỉ ỉ ôi, hai đứa kia vẫn dắt tay nhau ra về. Giờ còn mình tôi và hung thần ở trong phòng.
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết thì quả này không toàn thây rồi. Tôi đứng chắp tay tần ngần một lúc, quyết định lết cái thân này chạy ra xun xoe lấy lòng bạn. “ Thiên Ân ơi….
Đi máy bay về có mệt không?? Ui, để tớ đấm lưng cho nè….”
Hắn gạt phắt tôi sang một bên, mặt vẫn hằm hằm. “ Chân có đau không…?? Bóp chân nhé??”
“ Thôi đừng giận nữa mà…”
Tôi vừa đấm chân cho bạn vừa trưng ra cái mặt đáng thương hết sức có thể.
Giận gì giận hoài, sắp khỏi ốm rồi có khi lại chuẩn bị ốm lại đây này.
Ấy, mà có khi giả vờ lăn đùng ra có khi lại là kế hay. Nghĩ thế nào thực hành luôn thế ấy, tôi ho khụ khụ hai cái rồi lăn đùng ra đất làm Thiên Ân hú hồn một phen. “ Bảo Bình… Bảo Bình…”
Tôi thều thào.
“ Tớ chóng mặt quá…”
Thế là được hắn ôm ngang lên, trả về giường, ủ chăn ủ gối kỹ càng.
Vừa chỉnh lại chăn hắn vừa cằn nhằn. “ Đã dặn là mặc ấm và không được ăn đồ lạnh cơ mà…”
“ Nhưng không ăn thì chán lắm ý…”
“ Cậu còn cãi.”
Thiên Ân leo lên giường ngồi, mặt vẫn nhăn như khỉ ăn ớt.
Hắn im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ta-17/1800273/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.