Tôi bò lên giường trong trạng thái thần hồn nát thần tính, nội tâm đang gào thét, tại sao tôi lại làm ra việc động trời thế cơ chứ, này thì món quà cuối cùng, này thì hôn má… trời ơi, làm sao tôi dám nhìn mặt hắn vào ngày mai nữa cơ chứ.
Xong lại tự an ủi bản thân, không sao, không sao, chỉ là một cái hôn giữa bạn bè thôi mà, chắc hắn chẳng nghĩ gì đâu. Chắc là ổn thôi, phải không?
Sau cùng, chung quy hết mọi tai hại là từ hắn mà ra. Ai mướn hắn bảo muốn quà là một nụ hôn, đùa kiểu ấy mà xem được à? Đúng, là tại hắn hết.
Cứ như thế tôi lăn lóc trên giường tới gần sáng mới ngủ được. Kết cục sáng mai ra đồng hồ báo thức kêu mòn cả đi vẫn không nghe thấy, mãi tới khi Bảo An bức bối chạy thẳng vào phòng tôi, dí thẳng cái đồng hồ vào mặt tôi mới choàng tỉnh giấc.
Tôi như ngồi tên lửa bay tới trường, ngay lúc cổng trường sắp khép lại thì vận hết mọi nội lực lách đẹp một cái qua. Phew, vẫn kịp.
Khi tôi vào lớp thì mọi người đã yên vị đâu vào đấy rồi thế nhưng vẫn ồn ào như cái chợ vỡ, tất nhiên rồi, chuyện lũ học sinh khó làm nhất trên đời là bắt cái mồm ngưng hoạt động.
Cuối học kì, tiết trống nhiều sẽ dành cho tự học, còn thầy cô thì bận họp hành gì đó. Mà bạn biết đấy, nào tiết tự học nào của bọn học sinh là nghiêm túc đâu, là giờ chơi tự do thì có. Bên này chia tổ đánh caro, bên kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ta-17/1800217/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.