Nói cũng đúng, từ cái lần chó cắn ấy thì tôi vô cùng oanh liệt mà nói cho hắn biết rằng hắn đã hoàn thành bài thi vô cùng xuất sắc, vậy nên tôi phong cho hắn làm huynh đệ tốt của tôi và điều này làm hắn vui vẻ ra mặt.
Sau đó…thì hắn chuyển đi, chẳng thèm nói cho tôi một tiếng, bẵng đi hơn 14 năm lại đột ngột xuất hiện. Vào cùng trường, học chung lớp và ngồi kế nhau...
Tôi ngẩn ngơ nhìn hắn. Thằng nhóc có huôn mặt mũm mĩm trắng ngần như bánh bao, đôi mắt to tròn, tay chân múp múp ngắn lũn cũn, nom như một con búp bê ai nhìn cũng muốn nhéo.... giờ đã trở nên… đẹp trai đến bất ngờ.
Duy chỉ có một điều… chẳng dễ thương chút nào, tôi thích Thiên Ân của hồi bé cơ. Thiên Ân bé xíu hơi ngốc một chút nhưng lúc nào cũng cười với tôi, lúc nào cũng nắm chặt tay tôi mỗi khi tôi sợ, dù cho cậu cũng sợ chẳng kém....
“ Suốt 14 năm, tôi đã đợi… dù chỉ một lá thư nhưng mà không hề có…”
Hắn đột ngột lên tiếng.
“ Hả? ”
“ Ngày nào tôi cũng đứng đợi ở hòm thư… sau đó tôi mới nhận ra là cậu đã quên tôi rồi…”
“ Khoan, tôi làm gì có địa chỉ mà gửi, chính cậu mới là người ra đi mà không nói câu nào thì có, mãi đến hôm sau tôi đến lớp mẫu giáo thì cô giáo mới nói rằng cậu đã chuyển đi rồi…”
“ Chờ đã, sáng hôm chuẩn bị chuyển đi tôi có để lại địa chỉ vào hòm thư nhà cậu...”
“ Hôm đó khi tôi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ta-17/1800207/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.