Tôi chống cằm ngẩn ngơ ngắm bình minh.
“ Đẹp ghê. Cậu dậy sớm để ngắm bình minh hả??”
“ Không hẳn. Tôi không ngủ được”
Tôi che miệng cười. Đột nhiên lại muốn trêu cậu ta một chút.
“ Mới đi có một ngày mà đã nhớ nhà rồi hả??”
Hắn giơ tay trước mặt tôi, trước khi tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã búng cái chách vào trán tôi.
“ Á... đồ điên này.”
Tôi ôm cái trán đau đớn, lùa theo hắn nhưng không kịp. Bạn biết đấy, một bước đi bình thường của hắn đã bằng hai, ba bước của tôi rồi huống chi hắn còn đang chạy nữa.
Tôi cáu và mệt, ngồi dưới gốc cây thở phì phò như bà già. Hắn thấy tôi không đuổi theo nữa thì cũng dừng lại, mon men lại ngồi cạnh tôi. Mắt tôi lóe sáng, thừa dịp hắn không để ý đánh “bang” vào lưng hắn, nhìn hắn ôm lưng nhảy nhót mà lòng tôi hả hê biết bao.
“ Đáng đời.”
Tôi lè lưỡi làm mặt mèo với hắn. Hắn thở dài, lại ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi mới để ý trên chân hắn có một vết sẹo lớn… giống như vết răng vậy bèn hiếu kỳ hỏi.
“ Ý chân cậu bị sao thế?”
Hắn chỉ chỉ vết thương.
“ Này hả? Chó cắn.”
“ Lâu chưa? Ăn ở thế nào mà chó nó ngoạm cho vậy?”
Hắn nghiêm mặt nhìn tôi làm tôi cứ tưởng hắn tức tôi lắm chuyện kia, sau đó mặt hắn buồn buồn.
“ Cậu không nhớ gì à?”
“...”
“ Do cậu đấy.”
“ Hả..?”
Khoan đã nào, tôi gõ gõ cái đầu cố nhớ lại chút ký ức của tuổi thơ dữ dội. Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ta-17/1800206/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.