"Ngoài cửa có ai sao?"
A Mật Đóa cả kinh, vội vàng rời khỏi giường, sợ bị người khác nhìn thấy hai người quá mức thân cận. Nàng mang cho Đào Hoa quần áo bằng gấm, buông màn trướng sau đó ra cửa dò xét.
Nhưng bên ngoài trống không, không có ai cả.
Cẩn thận nhìn quanh, cũng không giống như có ai đi qua, A Mật Đóa trở lại trong phòng thấy Đào Hoa đã mơ màng ngủ, nàng đau lòng nói: "Ngoài cửa không có ai cả. Nhất định là đêm qua nương nương quá mức mệt mỏi rồi, người mau ngủ đi. A Mật Đóa ở đây trông người, còn có Lục thị vệ trông nội viện nữa."
Nghe thấy Lục Thiên Hành còn đang ở một nơi bí mật nào đó bảo vệ nàng, Đào Hoa lập tức buông lo lắng, ôm gối mềm ngủ thật say.
Thấy hơi thở Đào Hoa đều đều, chắc chắn đã ngủ sâu, A Mật Đóa mới dò xét mạch của nàng sau đó nhẹ nhàng thở ra. Đứng dậy thổi tắt hương an thần trong phòng, A Mật Đóa rón rén đi ra ngoài, Lục Thiên Hành từ trên mái hiên trở mình nhảy xuống trước mặt nàng.
"Thân thể nương nương sao rồi?"
A Mật Đóa nhìn Lục Thiên Hành, nàng luôn có cảm giác hắn ở trước mặt người ngoài so với khi ở cùng Đào Hoa giống như hai người khác nhau. Trong đôi mắt hắn không có chút kiên nhẫn.
"Y thuật nô tỳ bình thường, nhưng hôm nay xem mạch tượng nương nương đã ổn định hơn nhiều, tuy rằng mệt mỏi nhưng sắc mặt lại hồng hào, nếu theo lời đại nhân từng nói...
A Mật Đóa khó mà mở miệng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-quan-vi-hoang/734362/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.