Ánh mắt Đào Hoa bị tay Tần Nghiêu Huyền che kín, cái gì cũng không tay, chỉ có một mảnh nước mắt rất khó chịu.
Đào Hoa thử giãy giụa, nhưng sức lực Tần Nghiêu Huyền nàng không lay chuyển nổi.
"Vì sao sợ thiếp không?" Đào Hoa thút thít hỏi, giọng nói ủy khuất, "Chẳng lẽ bộ dạng thiếp khóc rất xấu sao, rất dọa người sao?"
Nếu không vì sao hắn lại che mắt nàng không dám nhìn.
Tay trái không bị thương nắm cổ tay Tần Nghiêu Huyền, nhưng thế nào cũng không kéo ra được, chỉ tốn công vô ích làm cong tay áo hắn, Đào Hoa cụt hứng không giãy giụa nữa, "Khẩn cầu bệ hạ xoay mặt đi đừng nhìn thiếp."
Tần Nghiêu Huyền trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Hoa nhi chưa bao giờ xấu, lúc khóc cũng rất đẹp. Nhưng trẫm càng thích nhìn... nụ cười của nàng..."
Hắn nói cực kỳ cẩn thận, lời này rơi vào tai Đào Hoa, giống như những cánh hoa rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo nên những gợi sóng lăn tăn.
"Nếu như bệ hạ thích, Hoa nhi sẽ cười một cái, có thể lấy công chuộc tội không, chuyện này không liên quan đến thiếp nữa đúng không?"
Bởi vì đang khóc lóc nức nở nên nàng phải nỗ lực lắm mới cong được khóe môi, tuy là cười nhưng cười so với khóc còn xấu hơn. Tần Nghiêu Huyền hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay nàng, nâng gương mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của nàng lên.
Một đôi mắt mờ mịt, có e sợ, có không cam lòng, còn có mấy phần tuyệt vọng và nịnh bợ hắn.
Giống như con thú nhỏ bị thương, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-quan-vi-hoang/734353/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.