Lạnh lẽo trên cổ, bên ngoài truyền đến tiếng quan binh vây quanh. Trong đó những bước chân rất nhẹ cho thấy là những người có nội lực cao siêu, trong tích tắc đã bao vây kính Cẩm Tiên Lầu.
Giản Sơ yên lặng cười.
"Không hổ là đương kim hoàng thượng, rất ngoan độc và nhanh nhạy."
Hắn dường như cũng không sợ hãi, ánh sáng trong mắt vẫn lưu chuyển, nhìn chằm chằm vào bộ dạng lãnh đạm của Đào Hoa khẽ cười: "Ngươi cho rằng hiện tại ta không có cách nào giết ngươi sao?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
Đào Hoa nghiêng đầu, dưới tay dùng sức, hướng đến cổ họng nhưng lại cắt vào cánh tay. Giản Sơ còn không thấy rõ động tác của nàng, gân tay đã đứt. Bột thuốc trong người cũng trở nên vô dụng.
"Tâm tư ác độc." Hắn cười yếu ớt, hung dữ nói: "Hoàng thượng cũng là bị gương mặt xinh đẹp và đôi mắt vô tội này che mắt!"
Rốt cuộc là sai ở đâu? Giản Sơ nghĩ mãi không ra, rõ ràng tiểu cô nương này đơn thuần như vậy, trong mắt trong suốt như hồ nước yên ả, không chút nhơ bẩn, nhưng tâm cơ lại không thể nhìn thấu.
Hắn đi khắp hang cùng ngõ hẻm trong thiên hạ kể chuyện, am hiểu nhất là nhìn mặt người khác mà nói chuyện. Hơn nữa hắn hành y chữa bệnh, vọng, văn, vấn, thiết [1] tinh thông, đối với tâm tình con người cũng nhìn thấu bảy tám phần.
[1] Tứ chẩn (bốn phương pháp chữa bệnh trong Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ)
Vì sao Đào Hoa lại trở nên hung ác, ngoan lệ như thế này? Tuổi còn trẻ, lại có thể giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-quan-vi-hoang/734352/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.