Ngoài xe là cảnh đẹp ngày xuân, hai kiếp mới được rời khỏi thâm cung khiến Đào Hoa khó nén được tò mò.
Người ta nói Ngạo quốc là nơi hưởng phúc, cảnh sông núi cực kỳ đẹp. Thu hút người khác hơn so với đồng cỏ hoang mạc của Đại Diễn.
Vết hôn cùng dấu răng trên người Đào Hoa đã được thoa thuốc, mặc dù nhìn qua xanh xanh tím tím vô cùng thê thảm nhưng thuốc này có hiệu quả rất tốt, không bao lâu sau đã chẳng còn đau nữa.
"Muốn nằm hay là quỳ đây?"
Tần Nghiêu Huyền lấy ra một cây gậy ngọc trong suốt, hắn quẹt lấy dược cao lên, sau đó chờ Đào Hoa lựa chọn.
Đương nhiên là nằm xuống thoải mái hơn, tư thế quỳ xuống đưa lưng về phía Tần Nghiêu Huyền rất giống chó nhỏ, thật sự quá mức xấu hổ. Nhưng Đào Hoa rất sợ Tần Nghiêu Huyền sẽ lại tức giận, nàng mím môi, chậm rãi đưa lưng về phía hắn.
Eo ép xuống, hai chân tách ra, kiều đồn trắng nõn hiện ra trước mắt Tần Nghiêu Huyền. Áo lụa màu hồng nhạt rủ xuống bên hông, chọc cho hắn miệng khô lưỡi đắng.
Hôm nay lên đường quả thực vội vàng, mái tóc đen nhánh của Đào Hoa vẫn đang xõa, tóc nàng cứ thế tán loạn trên miếng lót bằng gấm.
Xuân quang nơi bí mật hiện ra trọn vẹn. Cánh hoa mọng nước đang sưng lên, xuân thủy chưa khô vẫn còn bám trên đó. Lối vào hoa huy*t không thể khép lại được vì bị giày vò quá độ làm lộ ra phần thịt đỏ hồng bên trong. Ánh mắt nóng bỏng của hắn làm cho thân thể Đào Hoa run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-quan-vi-hoang/734338/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.