Từ ngày đó về sau,không khí trong nhà lại khôi phục hài hòa như trước, tiếng cười nói vui vẻkhông ngừng. Tâm tình của Trình Phi Viễn cũng cao lên theo vợ con.
Nhiều ngày qua đi, tiếntrình sửa chữa cửa hàng bánh ngọt của Tôn Đào Phi cũng chuẩn bị kết thúc. Trảiqua thảo luận với đoàn trưởng Trình, cuối cùng quyết định sẽ khai trương vàongày tết độc thân.
Tên của cửa hàng bánhngọt vẫn là cửa hàng bánh ngọt Đào Phi. Bố cục vẫn giống ở thành phố A, vào cửabên tay phải là hai bộ ghế sa lon màu đỏ tạo thành khu nghỉ ngơi, bên tay tráilà quầy thu tiền. Không gian còn lại thì để giá tiền các loại bánh ngọt.
Trong lúc Trình Phi Viễnđến xem, Tôn Đào Phi bảo hắn cho chút ý kiến, hắn lại cười nói không tệ, khôngtệ.
Từ đó về sau, cô khôngbao giờ bảo hắn cho ý kiến...
Nửa tháng đầu, buôn bánở cửa hàng bánh ngọt cơ hồ không tốt bằng một nửa ở thành phố A. Tôn Đào Phicũng không quá bận tâm. Thứ nhất, cô có lòng tin với tài nghệ của mình, thứhai, tiệm cũng chỉ mới mở thôi, hơn nữa cô mở tiệm này chủ yếu là vì giết thờigian, chỉ cần không lỗ vốn là được.
Lại nói, cửa tiệm ởthành phố A, chỉ tính hóa đơn mấy tháng nay anh hai gửi cho cô xem, tiền lãi vẫnkhiến cô rất hài lòng.
Thời gian mỗi ngày trôiqua từng chút từng chút, không nhanh không chậm đã vào tháng mười hai. Tất cảbách hóa, cửa hàng lớn nhỏ trên đường đều dọn cây thông noel lớn nhỏ ra, khắpnơi tràn đầy không khí ngày lễ giáng sinh.
Ngày mười tháng mườihai, khí trời sáng sủa, buổi chiều, Tôn Đào Phi đặc biệt mua cây thông noel,băng vải nhiều màu, các loại đèn màu, bao lớn bao nhỏ, hào hứng mang về nhà.
Để đồ vào trong nhàxong, Tôn Đào Phi liền đến nhà người bạn nhỏ Trịnh Vân Đồng đem Bàn Đinh về,cùng theo tới còn có cô bé nhỏ Trịnh Vân Đồng.
“Cô, nhà cô cócây thông noel nha!” cô bé nhỏ vừa thấy được cây nhỏ xanh mơn mởn, mắt to đennhánh liền sáng lên.
Tôn Đào Phi khẽ mỉm cười,bỏ tất cả mọi thứ ra, nói với cô bé, “Chúng ta cùng nhau trang trí nha, Đồng Đồng.”
“Dạ. Dạ!” cô béhưng phấn gật đầu.
Vì vậy, một lớn hai nhỏvui vẻ lấy đồ ra, chăng chỗ này treo chỗ kia khoảng hai giờ, trang trí kín câythông noel mới chịu bỏ qua.
“Ồ, mọi ngườiđang trang trí cây thông noel à?” Trình Phi Viễn đẩy cửa nhà ra như thườngngày, liền trông thấy ba người loay hoay khí thế ngất trời.
Tôn Đào Phi nghiêng đầumột cái, rất nhanh liền quay đầu lại, tiếp tục làm việc.
Trình Phi Viễn đi qua cầmmột dây ruy băng lên, “Cái này là chuẩn bị đặt trong nhà?”
“NO, hiện tại mọingười trong cửa hàng đều để cây thông noel, em dĩ nhiên không thể lạc lõng.”
Trình Phi Viễn đuổi bọnnhóc ra, cùng xâu đèn màu với Tôn Đào Phi, “Vậy ngày mai anh đưa em đi làm!”
Tôn Đào Phi rất khôngkhách khí gật đầu, được voi đòi tiên nói, “Bữa ăn sáng anh cũng phụ trách!”
Trình Phi Viễn cưngchìu cười cười, coi như là đáp ứng yêu cầu của cô vô điều kiện.
Hai buổi tối trước lễgiáng sinh, Tôn Đào Phi nằm ở trên giường đã sắp ngủ, Trình Phi Viễn bên cạnh lạiđột nhiên mở miệng nói, “Vợ, buổi tối ngày kia, chúng ta đi ra ngoài chơi.”
Tôn Đào Phi mở choàng mắt,rất nhanh lại khép lại, mơ mơ màng màng đáp một tiếng. Có vô số kinh nghiệm dạydỗ từ những lần trước, đối với đề nghị của người nào đó, cô đã hoàn toàn khôngôm bất cứ hy vọng nào rồi.
“Vợ, vợ, dậythôi!”
Sáng sớm, Tôn Đào Phicòn đang trong giấc mộng, bên tai liền truyền đến tiếng kêu hưng phấn lại ân cầncủa ai kia.
Tôn Đào Phi nổi giận mởmắt, buổi tối giày vò cô, cô cũng nhịn, chẳng lẽ cô ngủ nhiều một chút cũng làmphiền hắn.
Cọ lật người dậy, TônĐào Phi hung hãn nói, “Trình Phi Viễn, em chịu đủ anh rồi!”
Không để ý đến Tôn ĐàoPhi tức giận, Trình Phi Viễn trực tiếp kéo rèm cửa sổ trong phòng ngủ ra, từngđoàn từng đoàn, những bông tuyết từ trên bầu trời rơi xuống, giống như trămngàn con bướm trắng bay múa, nghịch ngợm gõ vào trên thủy tinh, đụng một cái, lạibay múa về phía bên kia.
Tức giận của Tôn ĐàoPhi nhất thời giảm đi không ít, vén chăn lên, bước nhanh tới bên cửa sổ, thế giớibên ngoài đã bị che phủ bởi một tầng trắng noãn trong suốt.
“Tuyết rơi!”
“Thế nào, còn tứcgiận không!” Trình Phi Viễn từ phía sau ôm chặt eo thon của Tôn Đào Phi, nhẹ giọnghỏi.
Tôn Đào Phi đẩy cánhtay Trình Phi Viễn ra, mắt sáng như đuốc.
“Trình Phi Viễn,em hỏi anh một vấn đề?”
Thấy vợ mình có vẻ mặtnghiêm túc như thế, lòng vui đùa của Trình Phi Viễn lập tức giảm không ít, “Vợ,có vấn đề gì, em cứ hỏi, anh nhất định là biết thì liền nói, nói liền nói hết.”
“Có phải anh bịtâm thần phân liệt hay không?”
Thật ra thì đây là vấnđề Tôn Đào Phi muốn hỏi từ lâu, cuối cùng cô vẫn khống chế được mà hỏi ra miệng.Suy nghĩ một chút từ lúc họ kết hôn đến hiện tại, lúc đầu, hắn luôn bày ra bộ dạnglãnh khốc, đến bây giờ thì lại biểu hiện đủ loại ngây thơ, nếu không phải là bộdáng của hắn không thay đổi, cô thật hoài nghi, hắn bị linh hồn người khác bámvào người.
Trình Phi Viễn giậtmình, sau đó cười lên ha hả, hắn thừa nhận trong khoảng thời gian này hắn cóchút dính vợ mình, nhưng hắn hoàn toàn là bởi vì càng ngày càng thích cô, càngngày càng để ý cô, cho nên mới phải như thế nha! Bây giờ nhìn lại, vợ mình cũngkhông phải đã thích ứng được với sự nhiệt tình của mình.
Ôm chặt lấy Tôn Đào Phihung ác hôn một cái, Trình Phi Viễn cười híp mắt nói, “Vợ, anh rất thích em.”
Tôn Đào Phi cả ngườirun lên, “Đừng ghê tởm như vậy, em không chịu nổi.”
Ăn điểm tâm xong, TônĐào Phi bọc mình và Bàn Đinh một tầng thật dầy, gấu lớn dắt gấu nhỏ tập tễnh racửa.
Có lẽ là bởi vì ngày lễ,trong cửa hàng buôn bán không tệ, nhất thời, Tôn Đào Phi không muốn giống bìnhthường năm giờ chiều đã đóng cửa, muốn kéo dài chút thời gian. Có cơ hội kiếmtiền, người nào sẽ bỏ qua đây?
Nhưng buổi chiều vừaqua bốn giờ, Trình Phi Viễn bỗng tới.
Bàn Đinh vừa thấy TrìnhPhi Viễn đến, lập tức rất vui vẻ chạy ra.
Cầm hộp bánh pút-đing sữatươi Tôn Đào Phi cho nó trước đó không lâu, ăn say sưa ngon lành ở trước mặt TrìnhPhi Viễn, tỏ ý khoe khoang vô cùng. Người khác nhất định sẽ cho rằng nó mừng rỡba đến cỡ nào.
“Tiểu tử thúi!”Tôn Đào Phi hung ác xoa đầu xù của thằng nhóc.
Sau khi từ công viên trởvề tuần trước, mỗi lần thằng nhóc ăn gì đều diễn một màn đùa giỡn như vậy trướcmặt Trình Phi Viễn. Mà mỗi lần Trình Phi Viễn đều bị nó làm tức nghẹn bụng, thằngnhóc thì lần nào cũng cười đến mắt to híp ti hí lại.
Tôn Đào Phi mặt mày colại, không biết nên khóc hay cười nhìn cha con này từ xa đến gần.
Con trai tinh ranh nhưvậy cũng không biết là di truyền người nào.
Cười ha ha, Bàn Đinh chạyđến sau lưng Tôn Đào Phi, thận trọng lộ ra đầu nhỏ, dương dương đắc ý cười mộttiếng với Trình Phi Viễn tức giận đằng đằng.
Ngồi xổm xuống, nhẹ ômlấy thân thể mũm mĩm của con, Tôn Đào Phi cười nhẹ nhàng thủ thỉ thù thì với thằngnhóc, “Bàn Đinh, như vậy không đúng đâu, không nên làm ba tức giận!”
Bàn Đinh cười híp mắtnhìn mẹ mình, cầm cái hộp nhỏ trong tay đưa tới khóe miệng Trình Phi Viễn, thoảimái nói, “Ba, ăn một chút!”
“Thật là một đứabé ngoan!” Tôn Đào Phi cười híp mắt sờ sờ đầu con trai.
Trình Phi Viễn nghiêm mặtnhận lấy cái hộp trong tay thằng nhóc, rất nhanh mặt càng biến đen.
“Tiểu tử thúi!” Lạicho hắn cái hộp rỗng, hắn còn đang nghĩ thằng nhóc này sao đột nhiên tốt như vậy.
Tiểu tử nhanh chóng lùivề sau lưng Tôn Đào Phi, hồi lâu mới lại lặng lẽ thò đầu ra, len lén quan sát sắcmặt của Trình Phi Viễn, sau đó dương dương đắc ý cười một tiếng.
Trình Phi Viễn lười sođo với con trai, “Vợ, chúng ta đi thôi!”
Tôn Đào Phi nhíu mày,“Đi đâu?”
“Đưa tay!” TrìnhPhi Viễn thần thần bí bí nói.
Thấy Trình Phi Viễn thầnbí, mong đợi như thế, Tôn Đào Phi cũng không muốn làm hắn mất hứng, ngoan ngoãnđưa tay ra.
Trình Phi Viễn nhẹnhàng mở tay ra, những cục giấy trùng điệp rơi vào tay Tôn Đào Phi.
Phí hết nửa ngày, mới mởđược cục giấy ra, lại là hai tờ vé xem phim, hơn nữa còn là “Kỷ Băng Hà 3”, TônĐào Phi không thể tin quét mắt nhìn Trình Phi Viễn mấy lần, thì ra hắn lại trẻcon như thế.
Trình Phi Viễn vò đầu,có chút ngượng ngùng nói, “Nghe chị dâu nói phim này xem rất hay, vừa lúc hômnay có buổi chiếu, chúng ta đi xem một chút.”
Tôn Đào Phi gật đầu mộtcái, người này có thể từ dẫn cô đi công viên thiếu nhi, đến bây giờ dẫn cô đixem phim, không thể không nói là có tiến bộ cực lớn. Mặc dù bộ phim này cô đãxem nhiều lần rồi, nhưng hiện tại đi xem với hắn, có vẻ cũng không tồi.
Vừa bước vào rạp chiếuphim, Bàn Đinh trong ngực Trình Phi Viễn liền mở mắt to như nho đen, tò mò hếtnhìn đông tới nhìn tây, thật giống như xem thế nào cũng không đủ. Trên khuôn mặtnhỏ nhắn trắng nõn vừa ngạc nhiên, vừa mê mang, chọc cho Tôn Đào Phi ngứa taynhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nó.
“Đào Phi!” Tronghuyên náo chợt truyền đến một tiếng la vui mừng.
Tôn Đào Phi theo tiếngnghiêng đầu, nụ cười trong sáng hiện lên mặt, “Tô Nhiễm!” Tôn Đào phi vô cùnghưng phấn, lập tưc lôi kéo Trình Phi Viễn đi qua.
“Hai người cũng tớixem à!” Tuy Tôn Đào Phi nói với Tô Nhiễm, nhưng ánh mắt lại quét Lâm Gia Vũ bêncạnh mấy lần.
Tô Nhiễm vui vẻ cười mộttiếng, ngọt ngào nhìn người bên cạnh một cái, “Đúng nha, đây là bộ phim mìnhthích nhất, hôm nay vừa lúc có buổi chiếu riêng, Gia Vũ liền đặt vé, cũng coilà qua lễ Giáng Sinh. Cho nên nói chúng ta rất có duyên phận, ở chỗ này cũng cóthể gặp nhau.”
“Dì, dì!” BànĐinh cũng không nhìn đông tây nữa, cười híp mắt kêu Tô Nhiễm.
Tô Nhiễm cười hì hì sờsờ đầu thằng nhóc, “Bàn Đinh, có nghe lời mẹ không?”
Bàn Đinh vui vẻ cười,vùi sâu đầu vào trong ngực Tôn Đào Phi.
Tôn Đào Phi nhìn haingười đàn ông trước mắt, âm thầm oán thầm, đây thật là một người giả bộ hơn mộtngười, cô không tin, Lâm Gia Vũ trước mặt Tô Nhiễm cũng là bộ dạng lạnh nhưbăng thế này.
“Ừ, nghe người tanói cũng không tệ!” Vì hắn, Tôn Đào Phi chấp nhận lựa chọn nói dối có ý tốt mộtlần.
Trình Phi Viễn vui sướngnhư hoa nở trong lòng, xem ra hắn mang vợ mình đến xem bộ phim này là đúng. Nhiềungười nói không tệ, vậy khẳng định là không tệ.
Tô Nhiễm nhất thời ngạcnhiên, “A, vậy sao, lúc bộ phim này chiếu thì rất đông, mình cũng chưa xem.”
Tôn Đào Phi mỉm cười gậtđầu một cái, “Đúng nha, chính là bởi vì chưa xem, cho nên hôm nay mới tới xem mộtchút!”
Bởi vì vị trí mọi ngườicách xa nhau khá xa, cho nên vào rạp rồi liền mỗi người một ngả, đường ai nấyđi.
“Vợ, em có pháthiện Lâm Gia Vũ rất giống anh hay không?” Vừa ngồi xuống, Trình Phi Viễn liền hứngthú vội vàng nói.
Tôn Đào Phi vỗ trán suytư thật lâu, miễn cưỡng cũng chỉ tìm ra một điểm giống nhau giữa hai người.Không thể phủ nhận hai người đều có bộ dáng hời hợt như nhau.
“Bọn anh đều làđàn ông tốt yêu vợ!” Hồi lâu, thấy Tôn Đào Phi không nói gì, Trình Phi Viễn ghévào bên tai cô đắc chí thì thầm.
Tôn Đào Phi phì cười ratiếng, lần đầu tiên thấy người đàn ông nghịch ngợm dát vàng lên mặt mình như thế.
Nghiêng đầu, Tôn ĐàoPhi lập tức chạm phải tròng mắt đen lấp lánh như sao, sáng trong, thâm thúy củaTrình Phi Viễn, câu phản bác trong nháy mắt ở lại cổ họng, nói thế nào cũngkhông ra miệng.
“Em nói xem cóđúng không?” Trình Phi Viễn càng sát gần hơn, khiến cô dường như cảm thấy cảngười nóng bừng.
Bên tai đột nhiên truyềnđến tiếng cười ha ha ha của thằng nhóc Bàn Đinh, Tôn Đào Phi tò mò quay đầu, đãnhìn thấy nó mắt mở to nhìn chằm chằm màn ảnh, Tôn Đào Phi bị thằng nhóc chọcvui, nhìn bộ dạng hết sức chuyên chú của nó, cô hoài nghi nó xem có thể hiểu rồi.
Khẽ nhéo một cái, thằngnhóc nhanh chóng quay đầu lại, Tôn Đào Phi thu lại cánh tay đang cứng ở giữakhông trung, nếu như cô không nhìn lầm, vừa rồi là nó đang trừng cô. Có lẽ, làtrách cô quấy rầy nó. Nghĩ tới điều này, Tôn Đào Phi càng vui mừng khôn xiết.Là một người mẹ tốt, vậy nên, cô không quấy rầy nó nữa.
Cả người Trình Phi Viễnđã hoàn toàn rơi vào trong bóng tối, Tôn Đào Phi một chút cũng không thấy rõ vẻmặt của hắn. Lặng lẽ lại gần bên cạnh hắn. Lúc này, cô mới phát hiện ra ngườitrước đó không lâu còn tinh thần sáng láng tựa hồ đã ngủ rồi.
Trên màn ảnh thỉnh thoảngphát ra ánh sáng mờ mờ, Tôn Đào Phi có thể thấy rõ ngực hắn đang hô hấp ổn định,đôi mắt nhắm chặt lại. Vừa tức giận vừa buồn cười, Tôn Đào Phi ngơ ngác nhìn chằmchằm hắn hồi lâu. Bảo đi xem phim với cô, hắn lại có thể ngủ. Buồn cười chínhlà, lần đầu tiên cùng nhau xem chiếu bóng, hắn là đàn ông lại ngủ trước.
Không biết đã trải quabao lâu, trên vai nhiều thêm một bàn tay lạ, Tôn Đào Phi biết hắn đã tỉnh.
“Anh cảm thấy bộphim này như thế nào?” Tôn Đào Phi nhìn chằm chằm màn hình, vờ như không biết hỏi.
Trình Phi Viễn hơi run,ngoài miệng lại phấn chấn nói, “Hay!”
Trình Phi Viễn cũngquay đầu lại, âm thầm quan sát Tôn Đào Phi, thấy sắc mặt cô bình tĩnh như thường,trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vậy là Đào Phi không phát hiện mình mới vừa ngủthiếp đi. Nhưng vợ hỏi vấn đề này, hắn phải trả lời thế nào?
Trình Phi Viễn vò đầu bứttai một lúc lâu, tầm mắt nhìn chằm chằm màn hình, cũng không nhìn ra bộ phim nộidung nó thế nào, chỉ có thể cười ha hả nói, “Dù sao cũng là hay, cụ thể hay thếnào, anh thật sự là không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả.”
Tôn Đào Phi cười hắc hắctheo, vẻ mặt nhìn thế nào cũng có chút cứng ngắc.
Đúng là nói xạo.
Trong lúc mọi người vẫnmuốn xem tiếp, bộ phim đã kết thúc, tất cả mọi người dần dần đứng dậy rời đi.
Mắt to của Bàn Đinh vẫn nhìn màn ảnh chằm chằm không chịu dời đi.
“Mẹ, mẹ!” Một tay thằng nhóc lôi kéo tay áo Tôn Đào Phi, một tay chỉ vào màn ảnh hình biến thành phụ đề, ánh mắt thắc mắc.
“Bàn Đinh, phim đã hết rồi, chúng ta nên về nhà thôi!” Tôn Đào Phichỉ vào đám người bắt đầu dời đi chung quanh, ý bảo nên về nhà rồi.
Nhìn người xung quanh đi ra như kiến, Tôn Đào Phi liền từ bỏ ý tưởng tham gia náo nhiệt với mọi người.
Trình Phi Viễn quét mắt bốn phía một vòng, hiểu được lo lắng của TônĐào Phi, nhìn đám người, hiên ngang lẫm liệt vỗ vỗ lồng ngực cứng rắn,“Có anh ở đây, bảo đảm em an toàn, hoàn chỉnh đi ra!”
Tôn Đào Phi trừng mắt liếc hắn một cái, “Chờ một chút cũng không sao, cần gì đi tham gia náo nhiệt, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.”
Trình Phi Viễn ngưng trọng làm một cái quân lễ, “Uh, vợ nói rất có lý!”
Tôn Đào Phi bị vẻ mặt nghiêm chỉnh của hắn chọc cho cười ha ha,“Không biết cấp trên của anh thấy bộ dạng hiện tại của anh, có thể hốihận ban đầu tuyển anh hay không?”
“Cấp trên của anh nói, vợ chính là cấp trên lớn nhất đời này, đây làlời lẽ chí lý.” Trình Phi Viễn cười vô lại, chuyển vấn đề của Tôn ĐàoPhi, nói lảng sang chuyện khác.
Tôn Đào Phi hung ác vỗ xuống cánh tay của hắn, chỉ biết im lặng vì hành vi của ai đó.
“Đi thôi!” Thấy người chung quanh đã đi gần hết, Tôn Đào Phi bước qua Trình Phi Viễn dẫn đầu đi về phía trước.
“Vợ, em chờ anh một chút!” Trình Phi Viễn nôn nóng sốt ruột kêu to ở phía sau.
Tôn Đào Phi nghe vậy cũng không dừng chân, càng bước càng nhanh hơn.Trong lúc đó vẫn không quên quay đầu nhíu mày với hai cha con sau lưng.
“Bàn Đinh, mẹ muốn bỏ lại chúng ta, con nói đuổi theo hay không đuổi theo?”
“Đuổi theo, đuổi theo!” Thanh âm mềm mại như trẻ đang bú của Bàn Đinh liên tục lọt vào tai.
Khóe miệng Tôn Đào Phi cong cong, bước chân không thể không chậm lại.
Không thể không nói thể lực đoàn trưởng Trình của chúng ta rất tốt,đang lúc Tôn Đào Phi sững sờ, hai cha con một lớn một nhỏ, đã nhanhchóng đứng bên cạnh cô.
“Mẹ, mẹ!” thằng nhóc quơ quơ tay mập, dường như rất vui vẻ vì đuổi kịp mẹ, cười khanh khách không ngừng.
“Mẹ, mẹ!” Thằng nhóc càng cười vui sướng, hiển nhiên coi những lời này thành lời khen ngợi của mẹ.
“Chúng ta ra quảng trường đi dạo đi!” Tôn Đào Phi cười nhẹ nhàng khoác tay qua cánh tay Trình Phi Viễn, không lỏng không chặt.
Lòng Trình Phi Viễn trong nháy mắt tê tê, vui vẻ, dĩ nhiên là gật đầu liên tục với yêu cầu của Tôn Đào Phi.
Những bông tuyết trong suốt vẫn không ngừng tùy ý xoay tròn, bay múatrên không trung, không khí ngày lễ cũng không có giảm xuống, ngược lạiấm lên tới cực điểm.
Xung quanh đều là những gương mặt thanh xuân, sinh động.
Giữa sự say đắm và ngọt ngào không chút che dấu của những cặp tình nhân, không khí càng tràn ngập hơi thở ngọt ngào, ấm áp.
“Chú, chú mua bó hoa tặng cho cô đi, nhìn cô thật xinh đẹp.” Một côgái khoảng 8, 9 tuổi đứng ở trước mặt họ, trong giỏ trước ngực đều làhoa hồng đỏ tươi. Đôi tay nhỏ bé lạnh cóng đến đỏ bừng, tròng mắt đennhánh trông mong nhìn chằm chằm Trình Phi Viễn.
Nét mặt của Trình Phi Viễn trong nháy mắt đỏ bừng, nhưng mặt của hắnvốn là ngăm đen, hơn nữa trời tối, nên một chút cũng không nhìn ra.
“Hoa, hoa!” Bàn Đinh uốn éo, đưa tay muốn túm hoa hồng trong giỏ củacô bé, cũng may bị Trình Phi Viễn tóm lại, nó mới không lấy được. Thânthể nhỏ bé vẫn không chịu ngừng nghỉ uốn qua uốn lại ở trong ngực hắn.
Trình Phi Viễn âm thầm nắm tay, không mong muốn hỏi, “Bao nhiêu tiền một bông?”
“Năm đồng một bông, nếu như chú mua nhiều, cháu bán cho chú ba đồngmột bó!” cô bé giòn giã đáp, trong con ngươi đen nhánh bởi vì mời chàođược khách mà phát ra ánh sáng vui sướng.
“Cho chú 33 cành!” Trình Phi Viễn rộng rãi móc ví tiền ra từ trongtúi, rút ra tờ giấy lớn 100 đồng, thoải mái nói, “Không cần trả lại.”
Trên mặt cô bé lộ ra nụ cười sáng lạn, chỉ vào gian hàng bán hoa cách đó không xa nói, “Chú, chú chờ chút, cháu sẽ bảo mẹ gói lại thật đẹpcho!”
Trình Phi Viễn gật đầu, cô bé liền chạy đi.
Theo đó, không khí giữa hai người trong nháy mắt dường như trở nên đông lạnh, nhìn nhau im lặng.
Tầm mắt Trình Phi Viễn mơ hồ không rõ.
Tôn Đào Phi hơi có chút hồi hộp, lại hơi có chút ngọt ngào. Mặc dùhắn tặng hoa có chút ít bị động, nhưng cô gái nào không thích hoa hồng.Lại nói, đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa phái nam tặng trừ ba cô và Hải Dương, hồi hộp là khó tránh khỏi.
“Hoa, hoa!” Bàn Đinh lại bắt đầu uốn éo thân thể, vươn người về phía cô bé.
Trình Phi Viễn giữ chặt nó lại, có chút áo não nói, “Đừng động, cử động nữa ba liền ném con xuống!”
Có lẽ là thấy được thần sắc ba mình không tốt, Bàn Đinh quả nhiênnghe lời không dám động, mắt to như nho đen dần trở nên long lanh.
“Không cho phép khóc, nam tử hán đổ máu không đổ lệ!”
Trình Phi Viễn luống cuống tay chân vội vàng gầm nhẹ một câu, cũng không cần biết thằng nhóc có thể nghe hiểu hay không.
Bàn Đinh giật mình, khóe miệng đắc ý của Trình Phi Viễn mới vừa nânglên, thắng nhóc đó liền rũ cái miệng nhỏ nhắn xuống, há mồm ra oa oakhóc lớn lên.
Tôn Đào Phi hung hăng liếc mắt Trình Phi Viễn, ôm lấy con trai trong ngực hắn, “Sao anh nạt con làm gì!”
Vỗ nhẹ lưng con trai, Tôn Đào Phi dịu dàng dỗ, “Bàn Đinh không khóc,ba xấu, chúng ta không để ý tới ba nữa.” Thấy cô bé cách đó không xa đãchạy tới chỗ bọn họ, cô vội vàng nói, “Hoa hoa, chị ấy cầm hoa hoa đếnkìa.”
Trong nháy mắt Bàn Đinh liền thu lại nước mắt, nhìn theo hướng ngón tay của Tôn Đào Phi, “Hoa hoa!”
Tôn Đào Phi đau lòng lau nước mắt ở dưới khóe mắt Bàn Đinh, “Hoa hoa!”
Trình Phi Viễn nhìn hai mẹ con có lẽ đã hoàn toàn quên hắn chẳng thèm quan tâm, buồn bực vô cùng.
Tại sao bị bạc đãi luôn là hắn, tại sao hắn lại tội như vậy.
“Chú, hoa đây ạ!” cô bé ngẩng đầu, nâng bó hoa đã được bọc tỉ mỉ đến trước mặt Tôn Đào Phi.
“Cám ơn!” Tôn Đào Phi cười khanh khách nhận lấy hoa, nhét vào khe hở giữa người của Bàn Đinh và cô.
Trong nháy mắt, thằng nhóc lập tức dùng tay nhỏ bé ôm chặt bó hoa, nhưng nó quá nhỏ, vòng thế nào cũng không vòng qua được.
Nhưng thằng nhóc cũng không nổi giận, cái mũi nhỏ ngửi ngửi thật sâu, vui sướng cười nói, “Hoa hoa, thơm!”
“Cô, chú đối với cô thật tốt. Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc!” Dứtlời, cô bé liền vui sướng mang theo tiếng cười như chuông bạc chạy đi.
Mặt của Tôn Đào Phi trong nháy mắt bị hun đỏ, bởi vì một câu chú đối với cô thật tốt của cô bé kia.
Hình như, hắn đối với cô thật tốt.
“Tại sao là 33 bông!” Tôn Đào Phi nhìn 33 đóa hoa hồng nở rộ trongngực, vô cùng không hiểu, cô chưa từng nghe nói 33 đóa hoa hồng có ýnghĩa đặc biệt gì.
Trình Phi Viễn thẳng thắn nghiêm túc nói, “Bởi vì năm nay anh ba mươi ba tuổi!”
Dưới ánh đèn vàng, tròng mắt đen thâm thúy của Trình Phi Viễn lóe ra ánh sáng kiên định, thận trọng.
Tôn Đào Phi cười cười, đây là logic gì, nhưng nhìn bộ dạng của hắn,cô trái lại rất hiểu, không tiếp tục nói gì nữa. Bất kể như thế nào,nhận được bó hoa này, cô đều rất vui vẻ.
Trình Phi Viễn ngưng mắt nhìn Tôn Đào Phi thật sâu. Tại sao là 33đóa? Bởi vì, năm anh 33 tuổi, gặp em, dần dần yêu em, mà anh cũng sẽdùng thời gian còn lại bên cạnh em, mang đến hạnh phúc thuộc về cả anhvà em cho em.
“Anh đang suy nghĩ gì mà thất thần như thế!” Tôn Đào Phi không kháchkhí đụng vào khuỷu tay Trình Phi Viễn, kéo tâm hồn đang bay xa của hắnquay trở lại.
Trình Phi Viễn duỗi cánh tay dài, dễ dàng ôm một lớn một nhỏ vào trong ngực, nửa thật nửa giả nói, “Đang nghĩ về em!”
Tôn Đào Phi im lặng liếc mắt, đến bao giờ đoàn trưởng Trình nhà cô mới có thể thành thật một chút đây.
“Muốn ăn cái gì, chúng ta đi ăn!”
Tôn Đào Phi cắn răng nghiến lợi nói, “Ăn thịt của anh, uống máu của anh!”
“Được!” Trong chốc lát, cánh tay ngăm đen của Trình Phi Viễn liền đưa đến trước mắt Tôn Đào Phi.
Nhìn Trình Phi Viễn vén tay áo lên thật cao, cô vừa bực mình vừa buồn cười đẩy ra, “Không ăn, thịt của anh hôi lắm. Đến lúc đó bị cảm cũngđừng giả bộ đáng thương ở trước mặt em!”
Trình Phi Viễn vui sướng hài lòng cười một tiếng, nhanh chóng kéo tay áo xuống, khoác lác vô sỉ nói, “Chút khí trời này chưa làm anh lạnhđược, cảm mạo lại càng không thể!”
Hi vọng như thế, Tôn Đào Phi nhủ thầm.
“Đáng thương, đáng thương tôi, cho tôi một đồng tiền, tôi mua cái bánh bao ăn!”
Chợt, một tên ăn xin quần áo lam lũ chặn lại đường đi. Tôn Đào Phisững sờ, thì ra, lễ Giáng Sinh không chỉ có các bách hóa lớn tăng giờlàm việc, đến ăn xin cũng làm thêm.
Thấy Tôn Đào Phi không tránh ra như người khác, tên ăn xin liền vươn đưa hộp sắt trong tay ra trước mặt họ.
Tôn Đào Phi liếc Trình Phi Viễn bên cạnh, chỉ thấy hắn khẽ nhíu mày,cũng không bỏ tiền, bất động nhìn chằm chằm tên ăn xin kia, làm như đang đấu sức với hắn.
Tôn Đào Phi móc móc trong túi áo khoác, cô nhớ bên trong hình như cómột đồng xu một đồng. Cô vừa muốn bỏ tiền vào trong hộp sắt của kẻ ănxin, Bàn Đinh đã ném đóa hồng vào hộp trước cô, sau đó cười híp mắt quay đầu, vui vẻ đắc ý vỗ tay với mẹ, “Hoa hoa!”
Tôn Đào Phi vội vàng ném tiền cho tên ăn xin, cũng không quên cầm lên đóa hoa kia. Đừng bảo là cô hẹp hòi, nói thế nào bó hoa này cũng có ýnghĩa kỷ niệm, cô không muốn tùy tiện cho người ta, đặc biệt lại là tênăn xin không làm mà có.
Trình Phi Viễn nhìn chằm chằm cử động của Tôn Đào Phi, tâm tình một đường hát vang khải hoàn ca.
Chụt một cái lên mặt con trai, Tôn Đào Phi ý vị sâu xa nói, “Bảo bối, con không thể lãng phí thế này.”
“Không sao, vợ, về sau anh lại mua cho em!” Trình Phi Viễn thấy thế vỗ ngực một cái, cực kì phóng khoáng nói.
“Anh biết cái gì!” Tôn Đào Phi lành lạnh quét mắt nhìn hắn một cái,không hiểu cũng đừng nói linh tinh, cho là cô thích hoa hồng đó, thậtkhông hiểu gì hết!
“Anh muốn nghe chuyện xưa về một tên ăn xin không?” Tôn Đào Phi chợt cười híp mắt hỏi.
Mặc dù không hiểu tại sao vợ mình lại nói đến việc này, Trình PhiViễn vẫn tỏ biểu tình rất muốn nghe, vội vàng hỏi, “Chuyện xưa gì?”
“Đó là lúc em vào lớp chín, bởi vì sắp thi cấp ba, cho nên buổi tốimỗi ngày chúng em đều tự học đến hơn mười giờ. Khi đó ngõ hẻm nhà emđang xây lại, ven đường để rất nhiều tấm bản các loại. Buổi tối mộtngày, trên tấm bản sắt trong ngõ hẻm có một thứ gì đó, lúc ấy em khôngchút suy nghĩ liền đạp tới.” Tôn Đào Phi ngửa đầu hào hứng rồi lại thầnbí hỏi, “Anh đoán thế nào!”
Trình Phi Viễn suy tư một lát, mở miệng nói, “Chẳng lẽ vật kia là của tên ăn xin!”
Tôn Đào Phi duỗi ngón tay, thần thần bí bí nói, “Sai, căn bản khôngphải là thứ gì cả, hắn chính là tên ăn mày, nhưng lúc ấy trời quá tốinên bị em xem thành đồ vật. Anh không biết đâu, lúc ấy em bị hù chết,hơn nữa hắn còn đuổi theo phía sau em, cũng may lúc ấy em đạp xe đạp,cách nhà cũng không xa. Bằng không em chắc chắn xong rồi.”
Tôn Đào Phi nghĩ tới sự việc tối hôm đó, đến bây giờ lòng vẫn còn sợ hãi.
Trình Phi Viễn cũng giật mình, hung hăng véo chóp mũi mượt mà của cô, “Sao trước kia em nghịch ngợm như vậy, về sau không cho phép như vậy,đáng đánh! Vậy sau đó em còn gặp lại tên ăn xin đó hay không.”
Tôn Đào Phi lắc đầu, “Không có, sau đó em không dám đi qua chỗ đónữa. Buổi tối mỗi ngày đều vòng rất xa với tiểu Dĩnh, đi từ đường khácvề.”
Trình Phi Viễn vuốt cằm, tò mò hỏi, “Kỳ lạ, lúc đó tại sao em lại phải đá vật kia một cái!”
Tôn Đào Phi hỏi ngược lại, “Nếu như trước mặt anh có một vật lớn đột nhiên xuất hiện, anh có tò mò không!”
Trình Phi Viễn cười cười, hắn không biết, có lẽ có, có lẽ không.
“Lúc em còn nhỏ còn có chuyện gì, kể hết cho anh biết đi!” Trình Phi Viễn hứng trí bừng bừng cười nói.
Tôn Đào Phi phòng bị, “Anh muốn làm gì, muốn bắt nhược điểm của em hả!”
Trình Phi Viễn nắm vai của cô, liên tục cười khổ, “Vợ, anh chỉ muốn hiểu em hơn!”
Tôn Đào Phi suy tư hồi lâu, dường như rất phân vân với yêu cầu nàycủa Trình Phi Viễn, hồi lâu, mới gắng gượng nói, “Xét thấy anh rất muốnbiết, em sẽ nói cho anh biết vài chuyện, nhưng không được cười em!”
Dọc theo đường đi, Tôn Đào Phi lẳng lặng nói, Trình Phi Viễn lẳng lặng lắng nghe.
Cô nói cho hắn biết, cô trong trường hợp có nhiều người, thường mắccười, cho nên các thầy giáo cũng không muốn cho cô tham gia hoạt độnglớn. Vậy nên, lần đầu tiên đi gặp ông nội bà nội, ba mẹ hắn, cô mới cười ra tiếng như vậy.
Cô nói cho hắn biết, cô đối tốt với Từ Dĩnh như vậy, là bởi vì lúchọc trung học cơ sở có một nữ sinh không biết sao luôn gây khó dễ chocô, nhưng cô không so đo.
Cho đến buổi trưa một ngày, Từ tiểu Dĩnh cố ý ăn cơm chung với nữsinh đó, thừa dịp nữ sinh kia không chú ý, hung hăng đánh lên trán nữsinh kia, sau đó như không có chuyện gì xảy ra nói cho cô ta biết, trênđầu cô ta có con muỗi.
Trừ ba mẹ ra, đó là lần đầu tiên có người ủng hộ cô ngoài sáng nhưthế. Cho nên đối với Từ Dĩnh, cô mới quý trọng, dung túng như vậy.Thương yêu cô ấy giống như thương yêu em gái.
Cô nói liên miên rất nhiều với hắn. Vậy nên, hắn mới biết, thì ra lúc cô còn nhỏ, trong quá khứ không có hắn, cô sống thật vui vẻ, nghịchngợm.
Tôn Đào Phi thao thao bất tuyệt kể xong chuyện của mình, hào hứng hỏi, “Còn anh, thời gian trưởng thành của anh thế nào?”
Trình Phi Viễn cười nhẹ một tiếng, “Khi còn bé, anh nghịch ngợm nhất, anh hai nghe lời nhất. Khi đó anh học chung trường với Chu Thành Phi,đều là được trong nhà cưng chiều, cho nên ở đâu cũng vô pháp vô thiên.Thấy ai không vừa mắt, sẽ đánh hắn một trận, khi đó không biết bị mờingười nhà bao nhiêu lần, bị cha đánh bao nhiêu roi. Sau đó cha nhìn anhcàng ngày càng kỳ cục, thi cấp ba xong, liền đưa anh đến trại lính, đểcho anh cải tạo!”
“Sau đó thì sao, anh cải tạo sao?” Tôn Đào Phi cắt đứt lời Trình Phi Viễn nói, vội vàng hỏi.
Tôn Đào Phi cười hắc hắc, “Anh nhất định là không sửa đổi, bằng không bây giờ sao có bộ dáng này.”
Trình Phi Viễn gõ đầu cô, “Vẫn là vợ hiểu được anh, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Muốn thay đổi toàn bộ đó là không thể nào, nhưng thực sự anh cũng thay đổi không ít. Cũng từ đó trở đi, anh thích trại lính.”
Tôn Đào Phi tán đồng gật đầu một cái, “Nhìn ra được, bản tính quả thật rất khó dời.”
Ánh mắt trắng trợn, lời nói trắng trợn của Tôn Đào Phi, mạnh mẽ làm nghẹn đoàn trưởng Trình của chúng ta.
Tên nhóc Bàn Đinh trong ngực cũng gật đầu nhỏ như gà mổ thóc.
“Chúng ta về nhà đi!” Tôn Đào Phi hạ thấp giọng, nói nhẹ.
“Anh đi tìm bình cắm hoa vào.” Về đến nhà, Tôn Đào Phi nhét hoa vàotrong ngực Trình Phi Viễn, cười híp mắt, sai bảo xong, liền ôm Bàn Đinhtrở về phòng ngủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]