Trình Phi Viễn cố địnhcon giữa hai chân của mình, cười híp mắt hỏi con trai đang tự mình ô ê bập bẹnói chuyện, “Bàn Đinh, mẹ có lén nói với con là nhớ ba không?”
Bàn Đinh thấy mặt cườihoà thuận vui vẻ của ba, cũng vui vẻ toét cái miệng nhỏ nhắn, a ô a ô đưa taynhỏ bé, tiếng nói trẻ con kêu lên, “Ba, ba.”
“Ba nhớ Bàn Đinh,nhớ mẹ, cho nên hai người nhất định cũng nhớ ba phải hay không?” Trình Phi Viễnkhông trông cậy rằng nó sẽ đáp lại, dừng lại một lát, lại dương dương đắc ý tựhỏi tự đáp.
“Ơ, không ngờđoàn trưởng Trình của chúng ta nhi nữ tình trường như thế.” Cửa phòng khép hờ bịmột đôi tay thon dài có lực đẩy ra, xuất hiện kèm theo tiếng nhạo báng là ChuThành Phi đến đều đều trong suốt mấy ngày qua.
“Cậu cũng vậythôi.” Khóe mắt quét Chu Thành Phi ở cửa, Trình Phi Viễn rảnh rang nói. Đừng tưởngrằng hắn không biết tiểu tử thúi này vừa kết thúc diễn tập, thì liền gọi điệnthoại cho Từ Dĩnh, vậy mà người ta căn bản không thèm hắn, từ sau đó mặt ngườinày vẫn luôn vô cùng thối. Ngày đó hắn tìm đến mình đấu, đoán chừng cũng là TừDĩnh nói cái gì khiến hắn không thoải mái. Bất quá, hắn ngược lại tò mò tiểu tửChu Thành Phi này làm sao có phần coi trọng Từ Dĩnh, phải biết tiểu tử này từnhỏ đến lớn rất ít dính chặt người như vậy, giải thích duy nhất là lúc trước hắnđã biết Từ Dĩnh, chẳng qua là không biết giữa bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gìkhiến người này khó quên như thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-quan-hon-gap-go-tinh-yeu/1880559/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.