Tôn Đào Phi vừa mớixoay người, liền nhìn thấy Từ Dĩnh đang đứng cách đó không xa vẫy vẫy tay vớicô, giống như sợ cô không nhận ra mình.
“Tiểu Đào tử...”Nhìn bạn tốt rõ ràng có chút khác, Từ Dĩnh ý vị sâu xa đi vòng quanh Tôn ĐàoPhi hai vòng, cười gian.
Không ngừng chẹp chẹpmiệng, xem ra xuân tâm cứng rắn như thép của Tiểu Đào nhà cô đang động.
“Cậu... đủ rồi đấy.”Tôn Đào Phi hung hăng đẩy khuôn mặt của Từ Dĩnh đang dí sát vào mặt cô ra, hơihíp mắt cảnh cáo cô ấy.
Không nên nói chuyệnlung tung.
Từ Dĩnh không thèm để ýchút nào cười hì hì một tiếng, tay càng thêm nhân cơ hội lau chùi dầu trênkhuôn mặt trơn mềm bóng loáng của Tôn Đào Phi, nói “Tiểu Đào tử, xem ra lần nàyđến trại lính rất tốt nha, xem xem bộ dáng mặt như hoa đào, khóe mắt chứa xuân,xuân tâm nhộn nhạo của cậu, thật mê người.”
Tay Từ Dĩnh háo sắc xoaxoa cằm trắng noãn của Tôn Đào Phi, thậm chí chùi lên đó một ít dầu. Lại còn mộtbộ dạng tự cho mình là chuyên gia, đưa tay khoác lên vai Tôn Đào Phi.
Trợn mắt nhìn Từ Dĩnhbên cạnh, Tôn Đào Phi không có nửa điểm thương tiếc gạt tay cô ấy xuống.
Nghiêng đầu, Tôn ĐàoPhi đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang dán thật chặt lên mặt bàn thủy tinh củaBàn Đinh, càng không ngừng dùng tay nhỏ bé vỗ vào mặt bàn đó, môi mím chặt.
Cái miệng nhỏ nhắn, tựahồ thề phải làm thủy tinh phát ra tiếng động.
Tôn Đào Phi lập tức vuivẻ trở lại, bỏ Từ Dĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-quan-hon-gap-go-tinh-yeu/1880551/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.