Vương Cẩn Ngôn thấy thằngnhóc rõ ràng đang cáu kỉnh, có chút buồn cười, nhỏ như vậy đã biết tức giận rồi,“Bàn Đinh, không phải là mỗi đêm trời tối đều tìm mẹ sao? Sao bây giờ mẹ về,Bàn Đinh lại không muốn mẹ, ôm mẹ đi nào.”
Dứt lời, Vương Cẩn Ngônlàm bộ muốn kéo con dâu đang ngồi xổm trên mặt đất đi chỗ khác.
Thằng nhóc lập tức quayđầu, thân thể nho nhỏ nhào vào trong ngực Tôn Đào Phi, tay nhỏ bé ôm cổ của côthật chặt, trong mắt to long lanh chứa đầy nước mắt, ủy khuất nhìn bà nội mìnhmột cái. Nó vô cùng bất mãn nói, “Bà, hư.”
Giơ giơ lên quả đấm nhỏ,tiểu tử liền nhào vào trên vai Tôn Đào Phi gào khóc lên, vừa khóc vừa nhấn rõ từngchữ không rõ đứt quãng nói, “Mẹ, hư.”
Tôn Đào Phi càng khôngngừng vuốt ve đầu nó, trong lòng khó chịu vô cùng, thiếu chút nữa cô cũng khóctheo, âm thầm thề ở trong lòng lần sau không bao giờ để nó ở nhà một mình nữa.
Dỗ dành hôn hít liên tục,càng không ngừng an ủi nửa giờ, tiểu tử mới dần dần lắng lại tiếng khóc tê tâmliệt phế.
Dư âm trời chiều xuyênqua cửa sổ sát đất rộng rãi, bao phủ toàn bộ phòng khách trong một mảnh vàngóng ánh. Mùi hoa nhàn nhạt ở gió nhẹ thổi lất phất, một chút xíu lưu vào, thấmvào ruột gan, làm cho người ta say mê.
Trên ghế sa lon phíabên phải, bà nội mang kính lão dành riêng cho bà, hiền hòa yên lặng tỉ mỉ đọcbáo chiều hôm nay. Mẹ chồng đang bưng một chén canh ngân nhĩ hạt sen, cười nhẹnhàng bước đến. Trong ngực, là Bàn Đinh đã ngừng khóc, đang ngủ say sưa.
Trong lúc gần tối phongtrần mệt mỏi trở về như vậy, Tôn Đào Phi không cảm thấy một chút mệt mỏi, có chẳngqua là thấy vô cùng ấm áp, an tâm. Nếu như cuộc sống có thể vẫn tiếp tục như vậy,tựa hồ là một chuyện rất tốt đẹp, rất hưởng thụ.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ tiểu tửtrong ngực, ngẩng đầu lên, Tôn Đào Phi liền nhìn thấy ông nội sắc mặt lo lắngxuất hiện ở cầu thang. Khi vừa trông thấy cô thì trong ánh mắt của ông rõ ràngxẹt qua một tia sáng vui mừng.
“Tiểu Phi tử!” cụông hạ thấp giọng, đứng ở cầu thang hơi có vẻ ôn hòa ngoắc Tôn Đào Phi, ra hiệucô đi qua đó.
Tôn Đào Phi trong mộtngày, xuất hiện cảm giác thụ sủng nhược kinh lần thứ hai, sao hôm nay cô lại đượcmọi người hoan nghênh như vậy? Phải biết biểu tình bình thường khi cụ ông nhìnthấy cô: Đầu tiên là run lẩy bẩy râu cá trê, sau đó trả lời cô một tiếng khôngmặn không nhạt, sau đó chắp tay ra sau, thẳng lưng sải bước rời đi.
Lúc bắt đầu, Tôn ĐàoPhi cho là cụ ông không hài lòng với cháu dâu như cô. Sau đó cô dần dần phát hiện,ông đối với mọi người đều là như thế, dần dần cô cũng quen.
“Bàn Đinh, tới bàôm!” Vương Cẩn Ngôn muốn nhận lấy Bàn Đinh trong ngực Tôn Đào Phi.
Vậy mà, Tôn Đào Phi vừamuốn đưa nó ra, nó lại nắm chặt vạt áo cô, nghe thấy có tiếng động, lập tức tỉnhlại, cái miệng nhỏ nhắn rũ xuống, rầm rì muốn khóc.
Tôn Đào Phi liên tiếp vỗvỗ lưng nó,, trong chốc lát, lại nhắm hai mắt lại lần nữa.
Lần này, Tôn Đào Phicũng không dám đưa nó cho mẹ chồng nữa, mà ôm nó cùng lên cầu thang.
Trong thư phòng, khuônmặt nghiêm túc của cụ ông hơi có chút khổ não ngồi ở trước máy vi tính. ThấyTôn Đào Phi tới, lập tức vội vã ngoắc nói, “Tiểu Phi tử, mau tới giúp ông xem mộtchút.”
Khóe miệng Tôn Đào Phikhông cầm được kéo ra. Đối với cụ ông cho riêng cô một ngọn cờ gọi, cô đến naycũng còn chưa thể tiếp nhận. Tại sao ông không thể gọi cô “Phi Phi” như ngườikhác, cứ phải kêu cô giống như gã thái giám. Giống như gã thái giám còn chưatính, tại sao mỗi lần đọc chữ “Phi”, ông cũng cắn thành “Không phải”, còn cố ýkéo dài âm điệu. Làm cho mỗi lần ông ấy gọi cô thì cô liền cảm thấy mình giốngnhư tên cướp nhỏ bị thẩm vấn.
“Tiểu Phi tử, conmau tới đây.” Thấy rõ ràng cháu dâu như đi vào cõi thần tiên, cụ ông lên tiếnglần nữa, ông gọi cô đến cũng không phải là tới ngẩn người.
Gật đầu một cái, TônĐào Phi bước thong thả đến bên cạnh cụ ông.
“Con giúp ông xemvì sao ông nhập mật mã mấy lần, sao đều là lỗi?” cụ ông đưa tay giăng đầy nếpnhăn ra, chỉ chỉ màn ảnh máy vi tính.
Trên mặt máy vi tính hiệnra khung đối thoại QQ, số QQ đã sớm đưa vào, chẳng qua là hàng mật mã phía dướivẫn trống không.
Khóe mắt Tôn Đào Phiquét nhẹ cụ ông một cái, không ngờ ông ấy cũng rất tân tiến.
Chỉ liếc mắt một cái,Tôn Đào Phi liền đại khái hiểu là chuyện gì xảy ra.
“Ông, mật mã củaông là chữ hoa hay thường.”
Lão nhân gia nghi ngờkhông hiểu nhìn cháu dâu nhà mình một cái, vội vàng nói, “Vậy cháu mau giúp ôngđi.”
Tắt Caps Lock, Tôn ĐàoPhi lại để cho cụ ông thử một lần. Quả nhiên rất nhanh nhảy lên.
Tiếp, ông liền thuần thụcmở ra trò chơi QQ, qua sông rút cầu chẳng thèm quan tâm Tôn Đào Phi.
Tôn Đào Phi cũng khônglập tức rời đi, mà là lẳng lặng đứng ở một bên, tò mò nhìn chằm chằm màn hình,muốn xem xem ông nội rốt cuộc chơi thứ trò chơi gì.
Khi thấy cụ ông mở cờtướng ra thì Tôn Đào Phi âm thầm cười một tiếng, xem ra ông quả nhiên là yêu cờnhư mạng, bình thường chỉ cần ba chồng về nhà một lần, liền lôi kéo ba chồngchơi thì không nói, bây giờ lại còn phát triển đến trên mạng.
Người đại lý, đối thủđánh cờ với ông là một nick name gọi, “Ailann Lan”. Vừa nhìn đã biết, rõ rànglà phụ nữ.
Tôn Đào Phi nhìn chằmchằm màn hình, giảo hoạt cười một tiếng, “Ông nội, không biết bà nội có biếtông đang đánh cờ với người phụ nữ khác, mà không ở chung với bà hay không.”
Nghe tiếng, cụ ôngnhanh chóng quay đầu, râu cá trê run lên, “Sao cháu còn chưa đi.”
Tôn Đào Phi làm bộ xoaymuốn đi, mới vừa bước hai bước, chợt vẻ mặt tươi cười xoay người, “A, đúng rồi,vừa rồi bà nội còn hỏi ông đang làm gì, bây giờ cháu sẽ xuống nói với bà mộtchút.”
Một ánh mắt bén nhọn củacụ ông vù vù bay tới, “Cháu cứ nói, ta không làm việc gì trái với lương tâm, chẳngqua là chơi cờ, hai vợ chồng cũng cần một chút không gian.”
Lời tuy như thế, nhưngtrong ánh mắt uy hiếp mười phần của cụ ông kia, rất rõ ràng viết: “Nếu cháu dámnói, phải dám gánh chịu hậu quả.”
Tôn Đào Phi nhìn ánh mắtuy hiếp mười phần của cụ ông, chỉ cảm thấy bụng kìm nén đến sắp co rút. Trảiqua sự quan sát siêng năng của cô, cô phát hiện, đừng xem cụ ông và ba chồng ởtrước mặt người khác đều là lạnh lùng, một bộ dáng không dễ tiếp cận. Nhưng mộtkhi đối mặt vợ mình, hoàn toàn có thể nói là tấm thép hóa thành ngón tay mềm.
Một khi bà nội có mộtchút không vui, ông nội nhất định sẽ lôi kéo bà đi ra ngoài dạo một vòng. Saukhi trở về, bà nội bảo đảm đều là cười híp mắt. Cho dù là ba chồng nhà cô, thìcàng thêm trò giỏi hơn thầy.
Tôn Đào Phi nhớ, đó là trướckhi Trình Phi Viễn trở về trại lính một ngày. Buổi sáng hôm đó, cô đặc biệt dậysớm, chuẩn bị đến phòng bếp giúp một tay. Ai ngờ, cô mới vừa đi tới cửa phòng bếp,bên trong liền truyền đến thanh âm làm nũng của ba chồng, “Vợ à, em đã hai mươigiờ lẻ năm phút không nói chuyện với anh, anh sai lầm rồi, em đừng giận anh cóđược hay không.”
Tôn Đào Phi thừa dịphai vợ chồng liếc mắt đưa tình chưa phát hiện ra cô, nhanh chóng rút lui hiệntrường. Trở về phòng, cô liền không ngừng được cất tiếng cười to, làm cho TrìnhPhi Viễn lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
“Ông nội, cháu điđây, ông yên tâm, cháu sẽ không nói.” Tôn Đào Phi lộ ra một nụ cười ông biếtcháu biết với cụ ông, ôm Bàn Đinh liền đi ra ngoài.
“Tiểu Phi tử.”
Tôn Đào Phi còn chưa đitới cửa, cụ ông lại lên tiếng gọi cô.
Quay đầu, Tôn Đào Phiđã nhìn thấy cụ ông lại đang vẫy tay với cô. Cô tò mò đi tới, chẳng lẽ cụ ông lạigặp vấn đề gì.
“Cầm đi, khôngcho phép trả về, tất cả mọi người có.” Cụ ông không biết từ đâu lấy ra cái hộpnhung tơ màu đỏ đưa cho cô.
Tôn Đào Phi gật đầu mộtcái, tò mò đưa tay, cẩn thận nhận lấy cái hộp.
Trở về phòng, đặt tiểutử ở trên giường, Tôn Đào Phi liền không thể chờ đợi mở cái hộp ra.
Một cái vòng ngọc phỉthúy màu sắc xanh biết, trong suốt sáng ngời, không có chút tạp chất nào lẳng lặngnằm ở trong tơ lụa màu trắng.
Hồi lâu, Tôn Đào Phi cẩnthận nhẹ nhàng đặt vòng ngọc ở trên giường. tại sao cụ ông muốn cho cô cái vòngtay vừa nhìn là biết giá trị không rẻ này. Đây có coi như là cụ ông thu mua côhay không, nếu như là thu mua, giá này cũng quá cao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]