Vương Cẩn Ngôn thấy thằngnhóc rõ ràng đang cáu kỉnh, có chút buồn cười, nhỏ như vậy đã biết tức giận rồi,“Bàn Đinh, không phải là mỗi đêm trời tối đều tìm mẹ sao? Sao bây giờ mẹ về,Bàn Đinh lại không muốn mẹ, ôm mẹ đi nào.”
Dứt lời, Vương Cẩn Ngônlàm bộ muốn kéo con dâu đang ngồi xổm trên mặt đất đi chỗ khác.
Thằng nhóc lập tức quayđầu, thân thể nho nhỏ nhào vào trong ngực Tôn Đào Phi, tay nhỏ bé ôm cổ của côthật chặt, trong mắt to long lanh chứa đầy nước mắt, ủy khuất nhìn bà nội mìnhmột cái. Nó vô cùng bất mãn nói, “Bà, hư.”
Giơ giơ lên quả đấm nhỏ,tiểu tử liền nhào vào trên vai Tôn Đào Phi gào khóc lên, vừa khóc vừa nhấn rõ từngchữ không rõ đứt quãng nói, “Mẹ, hư.”
Tôn Đào Phi càng khôngngừng vuốt ve đầu nó, trong lòng khó chịu vô cùng, thiếu chút nữa cô cũng khóctheo, âm thầm thề ở trong lòng lần sau không bao giờ để nó ở nhà một mình nữa.
Dỗ dành hôn hít liên tục,càng không ngừng an ủi nửa giờ, tiểu tử mới dần dần lắng lại tiếng khóc tê tâmliệt phế.
Dư âm trời chiều xuyênqua cửa sổ sát đất rộng rãi, bao phủ toàn bộ phòng khách trong một mảnh vàngóng ánh. Mùi hoa nhàn nhạt ở gió nhẹ thổi lất phất, một chút xíu lưu vào, thấmvào ruột gan, làm cho người ta say mê.
Trên ghế sa lon phíabên phải, bà nội mang kính lão dành riêng cho bà, hiền hòa yên lặng tỉ mỉ đọcbáo chiều hôm nay. Mẹ chồng đang bưng một chén canh ngân nhĩ hạt sen, cười nhẹnhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-quan-hon-gap-go-tinh-yeu/1880548/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.