“Sao anh trở về sớmnhư vậy?” Tôn Đào Phi cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ mới hơn mười một giờ rưỡi.
“Xin nghỉ nửangày!” Tôn Đào Phi gật đầu một cái, ý là đã hiểu câu nói ngắn gọn của Trình PhiViễn: Lý do cô mà hắn mới nghỉ.
Nhìn Tôn Đào Phi nở nụcười, rõ ràng tâm tình không tệ, Trình Phi Viễn cuối cùng không nhịn được mở miệng,“Em vừa đi đâu về thế?”
Tôn Đào Phi cười một tiếngha ha, tay chỉ chỉ về hướng nào đó sau lưng, “Ra ngoài đi lòng vòng.”
Trình Phi Viễn lại uốngmột ngụm nước lớn, giống như là ra quyết định trọng đại gì đó, sắc mặt ngưng trọnghỏi, “Em muốn đi ra ngoài dạo không?”
“Cũng được, vừalúc cũng cần mua ít đồ mang về cho ba mẹ.” Tôn Đào Phi đáp ứng rất là sảngkhoái, đối với đề nghị không mưu mà hợp (không nghĩ mà cũng hợp ý nhau) củaTrình Phi Viễn và cô, cô rất thích.
Vì vậy, hai tiếng sau. Ởkhu buôn bán phồn hoa của thành phố W, Trình Phi Viễn cúi đầu ngắm nhìn vô sốcái hộp đang xách đầy hai tay, lại ngắm Tôn Đào Phi đang đi vòng vòng chọn đồvô cùng vui vẻ trước mắt, hắn thật là hối hận tại sao lại đưa ra lời đề nghị chếttiệt kia.
“Chúng ta đi nơinào uống chút nước đi.” Tôn Đào Phi trước mặt chợt quay đầu, vui vẻ chỉ vàoquán cà phê phía trước bên phải, ngọt ngào nói.
Đợi đến khi hai ngườingồi vào rồi, Trình Phi Viễn lập tức buông xuống tất cả hộp lớn nhỏ trong tay.
“Những thứ đồnày, đến nơi em có thể mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-quan-hon-gap-go-tinh-yeu/1880547/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.