Nguyệt Y gương mặt vẫn buồn bã co chân lên ôm lấy hai đầu gối, dáng vẻ lẻ loi đến đáng thương. Giọng nhạt đi nói:
- Phiền cô cô chuẩn bị mọi thứ sẵn.
Yên cô cô nhìn thấy Nguyệt Y như thế chỉ biết thở dài một tiếng. Hy vọng những chuỗi ngày tăm tối này của Nguyệt Y sẽ được bỏ lại được ở nơi kinh thành phồn hoa này, sau khi cả hai rời đi.
Vừa lúc này tiếng gõ cửa của Mạc Chu từ bên ngoài vọng vào:
- Nguyệt Y là ta đây.
Nghe tiếng gõ cửa Yên cô vội bước ra mở cửa mời Mạc Chu vào. Nguyệt Y mỉm cười lễ phép cúi đầu chào Mạc Chu:
- Mạc đại nhân…
Mạc Chu nhanh chân bước gần vào giường của Nguyệt Y. Tay đưa ra ngăn nàng ta xuống giường.
- Muội ngồi đi không cần xuống giường đâu.
Nguyệt Y được Mạc Chu đỡ lên ngồi lại vào giường. Tính là phép lịch sự gặp quan lớn phải hành lễ cung kính là bình thường.
Bàn tay Mạc Chu nắm lấy tay Nguyệt Y rất tự nhiên rồi dáng vẻ ân cần nói:
- Muội khỏe hơn chưa?
Nguyệt Y thấy Mạc Chu nắm lấy tay mình thì vội vàng thu tay lại, đôi mắt tròn lên người lúng túng. Sao đột nhiên Mạc Chu lại thân thiết như thế, chẳng lẽ chàng ta không biết nam nữ khác biệt sao?
Nguyệt Y lúng túng hơn nói:
- Nguyệt… Nguyệt Y khỏe nhiều rồi. Cảm ơn đại nhân quan tâm.
Mạc Chu thấy Nguyệt Y e thẹn như thế trong lòng càng xao xuyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-pi-sa-that-tinh/2973885/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.