Đúng là Thái hậu người cao quý, còn Phúc Lâm hắn chỉ là một kẻ nhỏ bé, không quan quyền, không chức vị.
Chẳng phải cũng là miệng đời đàm tiếu, từng nói Thái hậu và Phúc Lâm có tư tình nhiều năm còn sinh ra nghiệp chủng sao? Tiên đế cũng vì vậy mà tước chức quan của Phúc Lâm đày hắn đến Dương Bình một thành trì khô cằn để cả nhà họ Phúc tự sinh tự diệt.
Thái hậu im lặng một lúc rồi nói:
- Dạo này xảy ra nhiều việc. Ai gia ở Phật tự cầu phúc thêm hai ngày rồi hồi cung vậy.
Gia Túc lãnh Phụng chỉ rồi quay trở ra ngoài thu xếp mọi việc. Đáng lẽ chuyến cầu phúc này diễn ra trong khoảng bảy ngày. Nhưng bây giờ chỉ còn hai ngày, mọi việc phải thu xếp lại để thuận với Phụng ý.
Trở lại Hiên Đế,
Đoàn cấm quân người ngựa trong đêm tối tức tốc hồi Cung. Hiên Đế ngồi trên xe ngựa tay cứ giữ lấy Nguyệt Y, cả người nàng ta nóng ran, hơi thở nặng nề. Thần trí nữa tỉnh nữa mê.
Xe ngựa dừng lại trước Ngự phòng, Hiên Đế tay bồng lấy Nguyệt Y đưa vào trong. Phía ngoài cửa đã có Cẩn Đề cùng vài thái giám nô tỳ thân cận của ông ta túc trực chờ trước cửa. Yên cô cũng được theo hầu phía sau. Tất cả chỉ vì sức khỏe của Nguyệt Y.
Đến lúc trời khuya Hiên Đế tâm vẫn bất định, không ngồi yên được trên ghế đệm chờ bên ngoài. Ngài ấy cứ đi đi lại lại thỉnh thoảng lại lắng nghe xem động tĩnh phía bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-pi-sa-that-tinh/2973834/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.