Chương trước
Chương sau
Xoảng…

Thố canh rơi xuống đất vỡ ra một lần nữa. Nguyệt Y vội ôm lấy Hiên Đế nước mắt nghẹn ngào.

- Người đừng uống… Đừng uống mà.

Hoàng hậu xanh mặt, tận mắt nàng ta nhìn thấy phu quân của mình uống cả bát canh có độc người xây xẩm đứng không vững giọng run lên tay chân như cứng đi:

- Minh… Minh thượng người…

May mà có Tố Dung đứng bên cạnh đỡ Hoàng hậu đứng vững lại rồi lại hô hoán lên:

- Mau truyền thái y… Truyền thái y mau…

Tiếng thái giám và Cẩn Đề hô vang lên, loạn cả Ngự Phòng.



- Truyền thái y….Truyền thái y mau…

Hiên Đế lúc này giận Nguyệt Y vô cùng ngài ấy đẩy Nguyệt Y ra rồi loạng choạng ngã xuống đệm ghế. Hơi thở nặng đi, mắt bắt đầu hoa cả lên.

- Tránh ra.

Nguyệt Y bị đẩy ra ngã xuống đất, trong lòng lúc này hoảng loạn vô cùng, tay chân vội vàng mò mẫm tìm kiếm, nàng ta nhanh tay nhặt lấy một nhánh cây Dương Hạt, trên thân cây này còn dư lại một ít rễ màu trắng. Nguyệt Y ngắt phần rể này mang đến gần Hiên Đế.

- Minh Thượng người ăn đi, người ăn rễ cây vào sẽ giải được độc tính của Dương Hạt

Hiên Đế hất tay Nguyệt Y ra, tay ôm lấy ngực quay đầu đi miệng kiên quyết nói:

- Ta không uống… Ta chết cho ngươi toại ý nguyện, sau này nàng có thể cùng tên Mạc Chu đó mà cao bay xa chạy…

Độc tính là một chuyện nhưng Hiên Đế tức giận lại làm cho độc tính nghịch chuyển nhanh hơn, thấm sâu hơn, miệng lập tức thổ huyết:

- Khụ… Khụ…

Nhìn Hiên Đế miệng đầy máu Nguyệt Y hoảng loạn thêm nữa, nàng ta vội ôm lấy Hiên Đế giọng nức nở:

- Nguyệt Y xin người, xin người mà. Người đừng dày vò mình như thế, đừng bỏ Nguyệt Y một mình đơn độc trên cõi đời này được không? Hu hu hu…

- Người ăn rễ cây này đi, sau này Nguyệt Y không gặp Mạc đại nhân nữa, sau này người bảo sao Nguyệt Y cũng nghe hết.

Hiên Đế nãy giờ làm “màu” cũng chỉ chờ bấy nhiêu.. Để chắc ăn Hiên Đế lại nói:



- Có thật… Có thật không… Khụ khụ…

Hiên Đế vừa nói miệng lại thổ huyết nhiều hơn, máu đỏ ướt đẫm cả tay của Nguyệt Y. Nguyệt Y khóc nấc lên hai tay lau máu cho Hiên Đế mà toàn thân run liên hồi. Nàng ta không chịu nổi cảnh ly biệt này với Hiên Đế. Đôi mắt nhòa đi nói:

- Tướng công, đời này kiếp này Nguyệt Y không rời người nữa, trời đất chứng giám.

Cuối cùng Bạch Nguyệt Y cũng gọi Hiên Đế hai tiếng "tướng công" ngọt đến tận tâm can, Hiên Đế nghe vậy thì chịu liền, ăn ngay rễ cây để giải độc.

Hoàng hậu bị dọa một phen xém chút là vỡ tim chết rồi. Hiên Đế đúng thật là liều mạng mà. Vì nữ nhân này mà chẳng sợ chết là gì. Lần này đúng là thất sách.

Thái y hai ba người vội vã chạy đến Ngự Phòng. Người thì bắt mạch, kẻ thì sắc thuốc liên tay liên chân để khống chế chất độc trong người của Hiên Đế. Còn phải sắc thuốc ổn định Long thai cho Hoàng hậu sau trận dọa chết của Hiên Đế làm nàng ta hoảng hồn lúc nãy.

Hiên Đế liên tục ói ra, cố nôn hết chất độc ra bên ngoài, cả người mệt lả đi không còn chút sức lực. Nhưng tay thì cứ nắm lấy tay của Nguyệt Y không cho nàng ta rời đi dù chỉ là nữa bước.

Nguyệt Y nhìn thấy Hiên Đế đau đớn, sống dở chết dở thì sợ hãi, nước mắt cứ rơi liên tục, khóc đến sưng cả mắt. Bây giờ Hiên Đế có nói gì có đòi nàng ta làm "bao y" trên giường dám Bạch Nguyệt Y cũng gật đầu ngay.

Cả Cung cấm như loạn lên, Thái hậu cũng nhanh chân đến nhưng thái y bên trong trị liệu không cho người nào ra vào, đành phải ngồi chờ bên ngoài.

Lúc này người bình thản nhất chỉ có một mình Cẩn Đề. Lão thái giám ngó vào trong thấy Hiên Đế kêu đau, kêu mệt là Bạch Nguyệt Y dỗ dành ngay nhìn cảnh này "chán mắt".

Hiên Đế ra chiến trường từ nhỏ, nuốt độc thay cơm, nhiều trận chiến còn ác nghiệt hơn mà ngài ấy vẫn bình tĩnh. Bây giờ trúng có tí độc nằm lăn ra rên la các kiểu. Cái này là "ăn vạ", chứ chả phải trúng độc gì nghiêm trọng.

Thái hậu đúng là quá xem thường Hiên Đế. Bà ta đến lúc này vẫn lo lắng bất an cho tính mạng của Hiên Đế, vẫn chưa nhìn rõ được bản chất của nhi tử mình. Thật đáng thương.

Đến tối Hiên Đế đã qua cơn nguy hiểm, chất độc cũng đã được giải, thái y trở ra bẩm báo bệnh tình của bảo là ngài ấy cần phải yên tĩnh nghĩ ngơi tránh làm phiền.

Nghe vậy Thái Hậu và Hoàng hậu đành phải trở về tẩm Cung trước, sáng mai sẽ lại đến thăm Hiên Đế.

Trên đường trở về tẩm Cung Thái hậu ngồi trên kiệu suy nghĩ lại mọi chuyện bà ta mới nhận ra thứ quan trọng.

- Đúng là trúng kế của Hiên Đế rồi, lần này lợi cho Hiên Đế làm hòa với Bạch Nguyệt Y. Thất sách… Thất sách.

Gia Túc cô cô đi bên cạnh nghe Thái hậu nói như thế thì chưa hiểu liền nói:

- Thái hậu ý của người là…

Thái hậu tỏ ra tức giận nói:

- Hiên Đế là cố tình trúng độc trước mặt ả xấu xí đó, sau đó bắt ả ta thề thốt không được có mối quan hệ nào với tên… Cái tên Mạc Chu thì phải
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.