Chỉ cần nghĩ tới vấn đề này, cô lại cảm thấy cực kỳ mất mát. 
Nam Phú ôm lấy vai cô, vỗ về: "Chỉ là mất trí nhớ thôi mà.Cậu ấy không thể nhớ được chúng ta, không thể nhớ được những chuyện trước kia.Thì bây giờ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu." 
"Bắt đầu làm quen lại, tạo ra những ký ức mới cho cậu ấy.Như vậy không phải được rồi sao?" 
Gia Tôn đang cúi đầu, chợt ngẩng phắt lên: "Đúng vậy! Chỉ cần người còn sống, mất trí nhớ thì có sao.Không phải chúng ta vẫn được ở bên nhau à"" 
"Phải nhỉ.Thế mà tớ không nghĩ ra" 
Hồng Lạc thông suốt. 
Lau mạnh nước mắt. 
Cô mỉm cười, bước tới ngồi xuống bên giường, nhìn Hạ Lâm, trịnh trọng chìa tay ra. 
"Chào cậu.Tớ là Hồng Lạc.Chúng ta làm bạn nhé?" 
Hạ Lâm tần ngần nhìn vào đôi mắt trong veo như hồ nước thu của Hồng Lạc. 
Không hiểu sao lại có cảm giác an toàn. 
Cô khẽ ừ: "Được, vậy giờ chúng ta là bạn nhé." 
Hồng Lạc vui mừng năm tay cô, gật đầu lia lịa. 
"Nhưng..." 
Hạ Lâm ngập ngừng. 
"Tên của tôi thật sự là Hạ Lâm sao?" 
Từ lúc tỉnh lại, cô cứ nghe họ gọi mình là Hạ Lâm. 
Nhưng cô lại có chút ấn tượng gì. 
"Đúng vậy.Hạ Lâm là tên của cậu." 
Hạ Lâm lẩm bẩm, miệng nhäc đi nhắc lại hai chữ đó. 
Như thể Sợ bản thân lại quên mất. 
Mọi người thấy cô không có bài xích, thở phào nhẹ nhõm. 
Bước đầu được như vậy là tốt rồi. 
Hai tháng sau. 
Hạ Lâm được xuất viện. 
Chiếc máy bay quốc tế mang ký hiệu của đất nước Hoa Kỳ, đưa cô trở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126674/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.