Nhìn tay anh quấn gạc, Hạ Lâm bâng quơ đổi đề tài: "Ớt Chuông là do thầy nuôi à? Sao em không thấy bao giờ?"
Đình Thiên thuần thục quấn gạc thêm một lớp, đáp: "Ừ, tôi nhặt được nó trong một lần đi công tác vào bốn năm trước.
Thời gian này có quân vụ cần dùng tới nó để thám thính nên bố tôi mượn Ớt Chuông đi làm nhiệm vụ!"
Hạ Lâm chun mũi, mất hứng hắn.
Nếu vậy thì cô không được gặp nó nữa rồi.
Đình Thiên nhìn ra cô đang nghĩ cái gì, anh cầm kéo cắt gạc, dùng kẹp kẹp lại đầu gạc, đã xử lý xong.
"Công việc bên đấy đã hoàn thành.
Giờ bên quân khu không cần nó nữa.
Nếu em muốn, lát nữa đưa về luôn."
"Thật à?"
Hai mắt Hạ Lâm sáng rực lên.
"Thật!"
Đình Thiên gật đầu, dọn dẹp đống dụng cụ y tế, mang cất vào tủ.
"Như vậy có nghĩa là giờ bé bự là của em phải không?"
Ai đó hí hửng, cứ như con nít vừa được cho gấu bông.
"Ừ"
Anh đi vào trong phòng tắm.
Hạ Lâm nhìn theo, chẳng biết anh muốn làm gì, hỏi lại thấy vấn đề hơi tế nhị nên thôi.
Đang nói mà tự dưng bỏ vào trong vậy đó.
Không có gì làm, không có người nói chuyện, cô bắt đầu nhìn căn phòng.
Giờ mới để ý phòng này không khác gì phòng ngủ ở khu Long Trạch kia.
Từ cách sắp xếp, bày trí đến kiểu tủ đồ, giá sách, màu sơn, rèm cửa, thậm chí cả chăn gối đều cùng một kiểu.
Cứ như anh chuyển căn phòng đó đến đây vậy.
Cô chẹp miệng, có cần phải yêu cầu cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126651/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.