Chẳng mấy chốc Hạ Lâm và anh bạn khổng lồ lông xù đã thân quen nhau.
Nó cứ nằm im để cho cô massage suốt thôi.
"Mày có tên không? Tao tên là Hạ Lâm"
Cô bắt chuyện với nó, giống như hai người bạn với nhau vậy.
Dĩ nhiên lông xù không thể trả lời cô.
Nó đáp lại cô bằng cách đưa hai chân trước đầy lông lên, cào nhẹ lên cánh tay của cô.
Hạ Lâm thấy nó có phản ứng vậy nghĩ chắc biết nghe lại hỏi: "Tức là mày có tên đúng không?"
Nó lặp lại cử chỉ vừa nãy lần nữa.
Cái hành động cào cào tay kia của nó đáng yêu chết đi được.
Hạ Lâm nhìn mà cưng muốn xỉu.
Cô bắt lấy chân nó, cưng nựng: "Mày sao mà đáng yêu thể.
Thật muốn trộm mày về nuôi quá!"
"Nếu em muốn thì cứ mang nó về"
Bất thình lình, giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng.
Hạ Lâm giật mình, nhìn anh hờn trách: "Thầy làm gì mà đi không phát ra tiếng thế? Dọa em sợ hết cả hồn!"
Lông xù vừa trông thấy anh, lập tức đứng dậy, ngoe nguẩy đuôi đi đến đứng bên cạnh anh, biểu cảm mừng rỡ.
Đình Thiên đưa tay vuốt ve đầu nó, nói: "Ớt Chuông không dọa được em thì ai có thể làm em sợ được.
Khi nãy thấy cô đi vệ sinh mãi không trở lại, anh đang tính đi tìm, lại nghe từ phía sân sau phát ra âm thanh gầm gừ như tấn công con mồi của Ớt Chuông.
Anh sợ cô đi lạc đường đụng phải nó sẽ có chuyện nên vội chạy ra tìm.
Quả nhiên là hai người này chạm mặt nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126650/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.