Vệ Quân nhờ vậy mới thấy được Hạ Lâm đằng sau đám nhân viên nữ. 
Ánh mắt anh chợt hiện lên tia vui mừng hiếm có. 
Hạ Lâm nhàn nhạt quét mắt qua cả đám mấy chục người một lượt, giọng lạnh tanh: "Tan làm còn chưa về, muốn tăng ca sao?" 
"Dạ không...bọn em về ngay ạ"" 
Cả đám tá hoả, rồi không ai bảo ai, tự động biến mất trong nháy mắt. 
Hạ Lâm tặc lưỡi. 
Cái bệnh mê trai đẹp của phái nữ này, ở đâu cũng phát tán được vậy đó. 
Từ nãy tới giờ, Vệ Quân đều thu hết tất cả mọi hành động cử chỉ của Hạ Lâm vào mắt. 
Thấy tất cả đã tản hết, chỉ còn lại mình Hạ Lâm, anh cười điệu nghệ: "Chào em, hiệp nữ lòng tôi." 
Hạ Lâm giật khóe môi, không vội đáp lại, nhấc chân bước xuống bậc thêm, tiến tới trước mặt Vệ Quân, khách sáo hỏi: "Chào phó tổng Trương Vệ Quân, anh tới đứng trước cửa công ty tôi làm gì?" 
Anh ta chợt nghiêm túc một cách lạ thường: "Thứ nhất: Gọi tôi là Vệ Quân. 
Thứ hai, hoa này tặng em." 
Nói rồi, anh dúi bó hoa vào tay cô, không cho phép từ chi. 
Nói nốt câu cuối: "Thứ ba, lâu không gặp em có nhớ tôi không.Tôi vừa đi công tác về chưa kịp nghỉ ngơi đã tới đây gặp em trước đó." 
Hạ Lâm thoáng ngạc nhiên. 
Hèn gì thời gian này cô không thấy anh ta, hóa ra là cũng đi công tác. 
Dù không thích cái kiểu bám dai của Vệ Quân, nhưng cô không thể phủ nhận mình có một chút xúc động nhẹ khi là người đầu tiên được anh ta đến gặp sau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126589/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.