Đi được nửa đường, như nghĩ ra gì đó, Đình Thiên cong môi cười nhẹ, dừng bước, quay lại nhìn cô gái sau lưng, nói: "Nếu nhất thiết phải có một lí do, thì đó chính là..."
Anh cầm bàn tay cô đặt lên ngực trái, trầm tĩnh nói: "Nơi này ngoài em ra, không thể chứa được bất kỳ bóng dáng cô gái nào."
Hạ Lâm trợn mắt nhìn tay mình đang đặt trên ngực người ta, khắp người cô như có dòng điện chạy qua, tê liệt.
Cô vội vàng rụt tay về, bối rối mặt đỏ như cà chua chín.
Biến thái! Con người nghiêm túc chính trực của thầy đâu? Sao cô lại không biết, Dương Đình Thiên còn có mặt biến thái như vậy chứ? Đột nhiên cô thấy không hiểu con người của anh nữa rồi.
Cô thấy hối hận khi đã hỏi anh câu đấy quá.
Hic, đây là tự đào hố chôn mình mà.
Cũng may, sau đó Đình Thiên không bắt cô phải nói gì cả, cũng không làm ra hành động ám muội gì nữa.
Chỉ là vẫn nắm tay cô đi tới phòng ăn thôi.
Nhìn thấy bàn cơm, Hạ Lâm như vừa tìm được tấm bình phong che đi bộ dạng quẫn bách của mình.
Vừa ngồi vào bàn là cô cứ cắm mặt vào chén mà ăn, không dám ngẩng đầu lên.
Đình Thiên vừa gắp thức ăn cho cô, vừa thấy bất đắc dĩ.
"Em không cần phải sợ như vậy, tôi sẽ không bắt em trả lời ngay.Khi nào suy nghĩ kỹ, hãy trả lời tôi."
Hạ Lâm bấy giờ mới rời mặt khỏi chén cơm, cần đũa hỏi: "Nếu em từ chổi thì sao?"
"Thì tôi sẽ tiếp tục theo đuổi tới khi nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126547/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.