Ai chẳng biết là gặp chuyện quan trọng chứ.
Tên này nói thế chẳng khác gì không nói, hèn gì nhập ngũ hơn chục năm rồi mãi mới lên được quân hàm Trung tá.
La Thế Đăng biết bản thân không có tài ăn nói, gãi đầu cười hìhì.
Cả ba lại tiếp tục đề tài: "Lễ nào là bị lão phu nhân bắt lấy vợ?"
"Có thể! Đình Thiên năm nay đã ba mốt rồi.Dương thủ trưởng và phu nhân không vội mới lạ"
Đình Thiên mang tâm trạng u ám chạy xe về nhà, vào tới sân, nhìn thấy sân nhà mình bỗng xuất hiện một chiếc xe khác, anh nhíu mày.
Nhìn kỹ cái biển số cùng tên hãng xe, hai chân mày Đình Thiên lập tức giãn ra.
Đôi con ngươi đang u ám bỗng chốc lại vụt sáng.
Đây chính là chiếc xe anh mua tặng Hạ Lâm mừng cô đậu Đại học...
Còn có, đèn trong đang nhà bật sáng.
Lẽ nào...là cô? Cô nhóc trở về rồi? Suy nghĩ ấy vụt qua, Đình Thiên lập tức xoay người, chạy nhanh vào nhà, đưa mắt tìm kiếm.
Bộ dáng của anh lúc này nào có quan hệ họ hàng gì với vị Phó cục trưởng mà đám Đoàn Minh Trí và Hà Chính Liêm biết.
Phòng khách không có.
Anh chạy nhanh lên lầu, mở cửa phòng đối diện phòng mình ra.
Giây sau, anh bất động tại chỗ.
Trên giường, có người đang say giấc nồng.
Là thật! Cô nhóc của anh trở về rồi.
Hừm! Về mà không thèm nhắn anh trước một tiếng cơ.
Giỏi lắm.
Đình Thiên nhẹ nhàng bước lại gân, nhẹ tới mức không gây ra một âm thanh nào, như sợ chỉ cần có một tiếng động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126546/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.