Còn Hạ Lâm, sau khi nghe anh nói, theo phản xạ "Dạ"một tiếng.Cho tới khi người ta khuất dạng rồi mới phát hiện ra lời nói có vấn đề.Vội vàng tới mở cái túi vải ra xem, bên trong toàn là đồ mới lại còn là hàng hiệu đắt tiền.
Hạ Lâm ngẩn tò te, khó hiểu.Dạo này thầy sao lại hào phóng một cách đột xuất vậy nhỉ? Không phải trước đây rất keo kiệt sao.
Hết tặng xe, lại mua đồ hiệu cho cô, còn cả mấy bộ.
Lẽ nào thầy thoát kiếp FA rồi, cho nên tính tình cũng thay đổi theo? Mặc dù đây là lần đầu Hạ Lâm ngủ ở nhà Đình Thiên, thể mà cô lại không thấy khó ngủ chút nào, vừa đặt mình xuống giường một lát là ngủ mất tiêu.
Sáng hôm sau vừa thức dậy xuống nhà, Hạ Lâm đã thấy ông thầy yêu quý của mình đang mặc tạp đề làm đồ ăn sáng.
Hạ Lâm đơ luôn tại chỗ, quên cả lết đít.
Chà! Lần đầu cô thấy thầy lạnh lùng mặc tạp đề đấy, trông soái quá đi.
Còn ngầu lòi hơn khi thấy mặc quân phục nữa ấy, ấm áp gì đâu.
Giờ mà có điện thoại chụp một tấm thì tốt rồi, đáng tiếc là cô không có mang điện thoại.
Hạ Lâm còn đang chẹp miệng tiếc hùi hụi, trên trán đã bị gõ một cái, đau nhe răng.
Kèm theo là một giọng nói kiểu ra lệnh: "Qua ăn sáng đi, còn ngẩn ngơ cái gì.Hạ Lâm phông má che trán đi qua bàn ngôi.
Cho cô thu lại lời vừa nãy, thầy không ấm áp tí nào.
Cơ mà đồ ăn sáng Đình Thiên làm rất ngon, có thể sánh ngang với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126540/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.