"Còn con heo Triệu Thái Tú chẳng biết đắc tội với ai bị lột sạch quần áo rồi treo lơ lửng ngoài ban công"
Cô nói xong còn vỗ đùi cười xem ra đắc chí lắm.
Sắc mặt Đình Thiên vẫn không thay đổi, chỉ là trong lòng đã êm dịu đi rất nhiều.
Hạ Lâm không hề nhận ra, ánh mắt Đình Thiên thoáng hiện lên tia quỷ dị, khó đoán.
"Mau uống sữa đi'"
Phải nói Đình Thiên rất biết phá đám, tâm trạng như đang lên mây của Hạ Lâm bị ly sữa trong tay anh kéo tụt xuõng tận đáy vực, mặt mày cứ như đi đưa đám.
Hạ Lâm đáng thương nhìn anh: "Không uống có được không thầy?"
Uống nữa là cô sẽ bị cái món này ám ảnh cả đời mất.
Hai hôm nay dạ dày của cô bị anh nhồi nhét đủ thứ bồi bổ, hết cháo đến tổ yến rồi sữa.
Thật sự cô ngán muốn chết, nhưng ý thầy là ý trời, Hạ Lâm không có gan cãi lại, hoàn toàn câm nín làm theo.
Cho tới lúc này, cô đã thật sự sợ thứ thức uống màu trắng đục bổ béo này rồi.
"Không được, uống hết!"
Anh nghiêm khắc nhìn cô, không chấp nhận cò kè.
Đàm phán thất bại ngay từ vòng đầu.
Hạ Lâm đầu hàng, cam chịu số phận, đau khổ cầm ly sữa uống cho bằng hết.
Nhìn ly sữa vơi sạch, Đình Thiên mới vừa lòng xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng hơn lúc nãy.
Anh bỗng nói: "Chúc mừng em đậu đại học."
Cái mặt đau khổ như ăn phải đồ hư của Hạ Lâm lập tức sáng bừng, tròn mắt nhìn anh: "Thầy đọc tin nhắn rồi ạ?"
"Ừ, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126539/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.