“Vịt quay giòn.”
“Gà quay giòn.”
“Còn có, ngỗng quay giòn.”
“Thêm cả heo quay giòn.”
Nhìn chung quanh cái bàn tròn một vòng, trừ mỗ nữ còn chưa tỉnh ngủ, các vị cònlại khẩu vị cũng tương đối tốt. Mỹ nam mày nhíu một lần lại một lần, “quaygiòn”, “quay giòn” thốt lên không dưới mười mấy lần, cũng vẫn nhớ không nổi cóthể liên hệ với cái gì.
Thiếu trang chủ tuổi trẻ tài cao, ngày thường bộn bề công việc. Với những việcngoài, với các món ăn cũng không nhớ tên, nên đưa đến tình huống hiện tại. Cũngmay món ăn “quay giòn” của Vạn Hương lâu hắn còn biết...
Hắn quay sang nói với tiểu nhị đang đứng ngu ngốc: “Ta gọi mấy món quay giòn,còn lại tùy ý đi.”
“Khách quan, cái này... Sợ rằng không ổn.” Tiểu nhị cuối cùng hoàn hồn, chămchú nhìn Mạc Phỉ đang ngồi trên ghế đơn bên cạnh, cười đến cực kỳ khó coi, “VạnHương lâu chỉ chiêu đãi ‘khách quý’.”
Mỹ nam tầm mắt cũng thuận thế rơi trên người Mạc Phỉ, khoan khoái cười mộttiếng: “‘Nó’ là ‘khách quý’ của ta.”
“Khách quan, ngài là đang nói đùa với tiểu nhân?” Nụ cười của tiểu nhị trongnháy mắt trở nên cứng ngắc, lúng ta lúng túng hỏi.
“Ta không dám nói đùa lung tung — lời đã nói ra không thể như rượu và thức ăncó thể dùng tiền mua được.” Mỹ nam đưa tay sửa lại một chút lông phía lưng MạcPhỉ, vạn phần thương yêu.
“Thiếu chủ, ngài vẫn là...” Người hầu Vương Bá lúng túng muốn chết, nhưng lạikhông dám nói thẳng hai chữ “bỏ xuống”. Từ đó hắn không khỏi đau buồn, biểuhiện của thiếu chủ tuyệt đối là trúng tà!
Quả nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuc-hac-gap-phai-bien-thai/174121/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.