Đường đi trong núi khánhỏ, xe ngựa lắc lư chòng chành đi về phía trước, nhưng Mạc Phỉ vẫn cực kìthoải mái ngủ, không cảm thấy bất kỳ dao động nào. Không biết đoạn đường này cóphải có mỹ nam làm “chỗ dựa” không mà không gì có thể quấy nhiễu nàng.
Đã xế chiều, đường đến “Thiên hạ đệ nhất sơn trang” là khá xa, nhất thời khôngthể đến nơi ngay được. Mạc Phỉ cảm thấy ngủ đủ rồi, nhưng nàng có chút đóibụng. Phu xe Vương Bá hiển nhiên không ngờ rằng sẽ có hai cái dạ dày cùng đồnghành, lương khô chuẩn bị sớm đã bị huynh đệ thổ phỉ ăn không còn cái gì, tronglòng thầm oán.
Có thể trong tiềm thức không chấp nhận chuyện biến thành chó, mặc dù đói bụngđến hai mắt mờ đi, Mạc Phỉ cũng không muốn tùy tiện há mồm gọi. Bản lĩnh quansát nét mặt của mỹ nam cư nhiên không kém, đưa tay sờ cái đầu nhỏ mềm mại trongngực kia ôn nhu hỏi: “Đói bụng không?”
Không đợi nàng có bất kỳ phản ứng nào, một giây kế tiếp lập tức kéo màn xe, nóivới người đang gấp rút lên đường là Vương Bá: “Nghe nói rượu và thức ăn của VạnHương lâu trấn Hồng Lung không tệ, vừa vặn cách nới này không xa, thời điểm cònsớm, không bằng đi trước dùng cơm.”
... Thời điểm còn sớm? Vương Bá thầm quan sát sắc trời, vạn phần bất đắc dĩ. Kểtừ đêm trước, thiếu chủ trở nên hết sức cổ quái, hơn nửa đêm không ngủ trựctiếp kéo hắn ra ngoài lên đường. Vẻ mặt nghiêm túc đến mức làm hắn lầm tưởnggặp phải kẻ cướp hung ác nào đó. Thời khắc thấy người bình an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuc-hac-gap-phai-bien-thai/174120/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.