Dù thầm rủa bao nhiêu lần đi nữa thì con ngựa già cũng không tăng tốc độ lên được. Thiên Thiên dưới cái nắng của mặt trời gần trưa không ngừng hoa mắt chóng mặt. Thiên có một ước ao, Thiên có một khát khao là được ngồi lam-bồ-linh....là được uống nước ép nho trong cốc thủy tinh. Tuy nhiên nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước... (hô hô hô......)
Con đường núi tưởng chừng trải dài ấy cuuois cùng cũng đã xuất hiện thấp thoáng bóng dáng một cửa thành. Ôi mẹ ơi!!!!!!!!!! Tạ ơn trời tạ ơn đất, tạ ơn Đức mẹ Maria mặc dù nàng không theo đạo.
Cổng thành sừng sững xuất hiện trocws con mắt gần bốc hỏa của nàng phù thủy, trước cổng thành là tấm biển uy nghiêm viết mấy chữ rất đẹp, rất khí phách. Đừng hỏi tại sao kẻ mù về chữ tượng hình như Thiên Thiên lại có thể bật thốt ra những lòi khen như thế, bởi kẻ chết khát trên sa mạc thì một vũng nước bẩn xuất hiện trước mắt cũng sẽ trở thành nguồn nước ngọt ngào.
Linh Phương trấn.
Chu Thần Kiệt vừa vào trấn đã vội vã tìm kiếm tung tích của vị thần y đại danh đỉnh đỉnh “Hồ Ca” (mố? Sao lại có Hồ Ca ở đây? Bình tĩnh...từ từ thì khoai mới nhừ.)
Còn Thiên Thiên thì vừa vào trấn đã cố gắng tìm kiếm nguồn sức mạnh của lih cầu để bám theo.
Đường phố cổ đại có chút hỗn loạn, người bán kẻ buôn, bao nhiêu món hàng không ngừng bày la liệt.
Thiên Thiên không kìm nổi bản thân tóm lấy con ngựa già mà bán thúc bán hối, sau đó mua thêm mấy cái bánh bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phu-thuy-xuyen-khong/252941/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.