Sau một đêm dài đặt tay lên trán vẽ ra vô vàn kế hoạch, nhẩm lại vô số thần chú kèm theo công thức pha chết mấy thứ độc-dược. Cuối cùng Thiên Thiên đành đau khổ vác khuôn mặt xứng đáng làm quốc bảo ra khỏi phòng.
Hành lang sáng sớm tắm mình trong ánh ban mai, khách nhân vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng vội vã rời giường xuống lầu để tiếp tục cuộc hành trình của mình. Ngoài khung cửa sổ, gió ngâm nga khúc tình ca nào đó giành cho tình yêu của nó sự-tự-do. Lũ chim vươn đôi cánh đẫm sương đêm cất cao giọng gọi bình minh.
Quả là một buổi sáng yên bình....và hài hòa. Không.....đằng kia, thấy không. Có thứ không hài hòa đang phá tan khung cảnh đẹp tươi buổi sáng.
Bộ đồ đen như quạ, đôi mắt thâm quầng, và cái dáng dính sát vào cửa tựa như thạch sùng bám trên tường đó thật làm người ta muốn một chổi quét nó đi. (--.--).
Tiểu nhị bưng nước đi ngang hành lang không thể nhịn được bước lại gần vị khách nhân quái gở kia.
- Đâu rồi...hắn đâu rôi...sao không có động tĩnh gì thế này?? Chẳng lẽ còn đang ngủ sao????
- Khách quan....- Bạn tiểu nhị khẽ lên tiếng, lay lay vị kia.
- Shit!! Ồn ào chết được. Không thấy ta đang bận à?
- Ngài là muốn tìm vị công tử ở phòng này sao?
Thiên Thiên không thèm quay lại liếc nhìn tiểu nhị khinh bỉ nói.
- Ngu ngốc! Ta ở trước phòng hắn không tìm hắn thì tìm ngươi chắc!
- Ồ, nhưng vị công tử sáng nay đã trả phòng rời đi rồi.
- Rời đi thì kệ hắn..ta cứ....Cái Gì!!!!!!!!!!!!!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phu-thuy-xuyen-khong/252940/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.