Được một đôi nam nữ, mọi người vui mừng. Mặt trời cũng vạch đám mây lộ ra khuôn mặt tươi cười, ánh mặt trời ấm áp chiếu khắp mặt đất, thật là một điềm tốt!
Hoàng Phủ Hiên mừng rỡ hỏi: "Dao nhi, đặt tên gì mới hay?"
"Ừ...." Dao nhi khép hai mắt nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Gọi Thanh Nhi và Tinh Nhi đi! Không hy vọng bọn họ quá phức tạp, như thủy tinh thanh khiết sáng rỡ là được rồi!"
"Hoàng Phủ Thanh, Hoàng Phủ Tinh, rất êm tai!" Hắn mỉm cười cúi đầu, tình thương chói lọi của cha lộ ra ngoài từng chút từng chút. Nghe bên trong phát ra tiếng cười nói sung sướng, hai lão ngoan đồng ngoài cửa không nhẫn nại được.
Lập tức phá cửa mà vào, một người giành một đứa bé, Linh Cơ Tử nói: "Bé gái này ta thích! Muốn thu làm đồ đệ!"
Linh Dược Tử cũng không chịu rơi ở phía sau, đắc ý nói: "Đứa con trai này ta muốn, nhất định truyền thụ sở học trọn đời cho nó, để cho nó trở thành cao thủ dùng thuốc đệ nhất thiên hạ."
"Không được! Con là của chúng ta, ai cũng không cho giành!" Hoàng Phủ Hiên cao giọng kháng nghị, thật vất vả mới có con với Dao nhi, sao có thể để người khác cướp đi niềm vui lớn hơn trời của họ?
"Ta cứ muốn!"
"Ta cũng muốn!" Ba đại nam nhân tranh đến mặt đỏ tới mang tai, Dao nhi, Linh Độc Tử và Lục Nhi chỉ có thở dài, lắc đầu bật cười. Rõ ràng hai người tuổi trên năm mươi, thêm một nam nhân thành thục hai mươi mấy tuổi, sao lại giống như trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-tai-gia-quan-than-phan-tranh/1575782/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.